Thời điểm Triều Ca đến thấy Dạ Huyền đang ôm Tần Huyên chơi rất high trên quảng trường, đủ loại ánh đèn nê-ông chiếu lên áo gió màu nâu nhạt, nhìn vào như một con bướm đang nhảy múa uyển chuyển.
“Em chơi có vẻ rất vui nhỉ?”
Nghe được giọng nói quen thuộc từ phía sau, cơ thể cô cứng ngắt lại, vẻ mặt cười nhạt “Ăn cơm xong liền mang Tần Huyên đi dạo một chút, còn anh thì sao?”
Triều Ca nhướng mày “Em cảm thấy giờ này mà anh xuất hiện tại đây là do ngẫu nhiên?”
“A Nhiễm gọi anh đến?” Dạ Huyền càu mày hỏi Triều Ca.
Tần Địch Phi không dạy cô những thứ khác nhưng cô biết một chút rằng, là con người có lúc phải nhờ vả người khác mới có thể thoát khỏi khó khăn được.
“Lúc em gọi điện thoại, vừa lúc anh đang ở bên cạnh cô ấy” Triều Ca nghe điện thoại tới là cô, Mặc Nhiễm mặc dù đã cố tránh đi để không cho anh biết chuyện này, mà anh xuất hiện ở đây cũng không phải do Mặc Nhiễm nói mà anh tự đến đây.
Dạ Huyền bĩu môi, đem Tần Huyên trên người bỏ xuống, cảm thấy bất đắc dĩ “ Cơm tối mẹ con em còn chưa ăn”
Kì thật, người bây giờ cô không muốn gặp nhất là Đường Triều Ca.
“Mẹ, con muốn đến quán lần trước ăn, con muốn ăn kanto luộc*, con rất muốn!” Tần Huyên không hiểu được sự lúng úng của người lớn, vừa đứng xuống đất liền lôi kéo Dạ Huyền đòi ăn.
* Kanto luộc: nếu nhu mình không nhầm thì là sushi.
Nếu như là bình thường Tần Huyên chắc chắn không dám đòi ăn, nhưng hôm nay có Triều Ca ở đây, nó tin tưởng Triều ca nhất định sẽ dẫn nó đi ăn.
Dạ Huyền cúi đầu, lửa giận phừng phừng, hận không thể dẫm đạp lên chân con “Con không thể nhịn một chút được sao?”
“Không có sức khỏe làm sao có tiền đồ! Con đói, con sẽ nói với tòa án là mẹ ngược đãi con nít!” Nếu như khi đó Tống Dạ Nghiêu không đột nhiên trở về, hẳn nó đã có một tô mì vằn thắn nhân chả tôm ăn rồi, thế nhưng Tống Dạ Nghiêu về là mì vằn thắn của nó cũng chạy xa nó mất rồi!
Đi nửa giờ tới quảng trường Tây thành, đứng trên quảng trường hứng gió nửa giờ, nó thật sự đói bụng a!
Triều Ca bị Tần Huyên chọc cho cười to “Đi thôi, anh mang hai mẹ con đi ăn!”
Đừng mơ tới nữa, câu nói bình thường ai đó hay nói!
Lần thứ hai đến quán ăn vặt bên đường, Triều Ca ôm Tần Huyên vào trong ngực, Dạ Huyền không thể không nhận món nợ khi gặp khó khăn gian khổ này. Triều Ca ôm Tần Huyên đi trước, thấy cô không đi cùng liền đưa ví tiền cho cô “Anh có mang theo tiền”
Cô gái này vẫn như vậy, khi trốn nhà đều không chuẩn bị gì cả.
Dạ Huyền cầm lấy, quyệt miệng, nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao?
“Mẹ, mẹ nhớ là con không ăn ớt nha!” Tần Huyên nằm nhoài trên vai Triều Ca, cười hì hì nói.
Triều Ca nhíu mày “Anh cũng không ăn ớt, Tống Dạ Huyền, em không quên đấy chứ?”
“Dài dòng, yếu ớt” Dạ Huyền mở ví tiền ra liếc mắt nhìn vào rồi đóng lại, xoay người đi đến chỗ quán thịt nướng.
Đợi cho đến lúc Dạ Huyền cho Tần Huyên ăn no thì đã không còn khí lực để mà đi nữa, Triều Ca không thể làm gì khác hơn là để hai người lên xe, còn chính mình lại đi mua một đống đồ ăn mang về để trong xe.
Cũng là do vui chơi quá mức, lúc Triều Ca trở lại đã thấy Tần Huyên tựa lên người Dạ Huyền ngủ gục, thân thể nho nhỏ gối lên đùi cô.
Ánh mắt cô di chuyển trên bóng dáng nho nhỏ của con trai, thậm chỉ không để ý tới gió lạnh, cởi áo khoát của mình ra đắp lên người Tần Huyên rồi ôm con vào trong ngực.
“Em muốn ăn gì nữa không?” Triều Ca đem túi đồ ăn giơ giơ trước mặt cô.
Dạ Huyền lắc đầu, ra hiệu cô đang ôm Tần Huyên ngủ.
“Vậy trước tiên chúng ta đưa nó đi về ngủ đã” Triều Ca đem túi đồ ăn để trên ghế, nhẹ nhàng khởi động xe đi về nhà mình.