Có Phải Yêu Nhau Không


Dọc đường đi, Dạ Huyền không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm Tần Huyên ngồi ở hàng ghế sau. Ánh mắt cực kỳ dịu dàng, chân cô trước sau không để cách quá 5 phân, mặc cho chân mình tê cứng hết rồi.
“Để anh ôm thằng nhóc cho” Triều Ca mở cửa, đem chìa khóa đưa cho Dạ Huyền, còn chính mình tự mở của sau ra, ôm Tần Huyên vào lòng.
Đầu mùa đông, khí trời trở lạnh, một lúc sau khi vào xe, Tần Huyên cảm thấy lạnh liền kéo kéo áo Triều Ca, nắm lấy cổ áo anh, lẩm bẩm nói nhỏ “Ba ba…”
Triều Ca sững sờ, Dạ Huyền cũng quên cả phản ứng.
“Ba ba…” Tần Huyên lại kêu một tiếng, lần nầy, đại khái cậu nhóc đã tỉnh lại, đưa tay xoa xoa đôi mắt còn đang ngái ngủ, phát hiện ra Triều Ca cùng mẹ đang nhìn cậu chằm chằm, liền ngáp một cái, tiếp tục vùi vào trong ngực Triều Ca mà ngủ.
Đáy lòng Triều Ca xúc động, ôm Tần Huyên sát vào trong ngực mình.
“Chúng ta đi lên thôi, Tần Huyên còn nhỏ, ở ngoài lâu sẽ bị cảm lạnh đó” Triều Ca nói, bước về phía trước.
“Uhm, cậu nhóc đã buồn ngủ lắm rồi nên hồ đồ nhận nhầm người, em đừng để ý”
Triều Ca trầm mặc, anh cũng thấy ngại.
Dạ Huyền cầm chìa khóa mở cửa, Triều Ca ôm Tần Huyên đi trước, cô cũng đi theo sau vào rồi đóng cửa lại. Nhìn thấy anh ôm Tần Huyên vào phòng ngủ.
Tần Huyên ngủ quên trời quên đất, Dạ Huyền cảm thấy bất đắc dĩ “Có khăn lông không? Cả ngày hôm nay nó đổ mồ hôi nhiều rồi, em mượn khăn lau người cho nó”
“Trong phòng tắm có đấy, chờ chút, anh đi lấy cho em” Dù sao Triều Ca cũng chưa tiếp xúc nhiều với trẻ con nên cũng không biết làm thế nào để chăm sóc Tần Huyên. Nghe cô nói cần khăn lông, anh vội vàng đi lấy.
Đợi cho đến khi Triều Ca quay lại, Dạ Huyền đã cởi hết quần áo của Tần Huyên, thấy anh đang cầm khăn trên tay, cô liền nhận lấy rồi cẩn thận từng li từng tí lau khắp người cho Tần Huyên.
“Chúng ta ra ngoài thôi” Dạ Huyền nói với anh, sau đó anh tắt đèn rồi cả hai bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
Dạ Huyền đi theo Triều Ca xuống lầu “Xem ra anh sống cũng không tệ?”
Mới về nước có mấy ngày, liền ở ngay trong biệt thự hai tầng. Cô biết ba mẹ Triều Ca định cư ở nước ngoài, nhưng gia cảnh của anh thì cô lại không biết.
“Xe cùng nhà đều là của Lộ Xa, anh mới về không có chỗ ở nên anh ấy đưa anh ở”
Nói đến Lộ Xa, Dạ Huyền cảm thấy nhân sinh vô cùng kỳ diệu. Cô thực sự không có cách nào đem con người Lộ Xa hào hoa phong nhã dạy học năm đó so sánh với con người bây giờ đang là lãnh đạo công ty Lộ thị sấm rền gió đánh chớp giật được.
Triều Ca đem đồ ăn vừa mua được đặt lên bàn “Haizzz, đều ngượ cả rồi” Dạ Huyền tiếc nuối thở dài.
“Em làm cơm nha?” Triều Ca mong đợi nhìn cô.
Vừa nãy hai người chỉ lo cho Tần Huyên, hiện tại Tần Huyên ăn uống no say rồi, còn hai người thì vẫn đói meo.
Quả nhiên, Dạ Huyền lắc đầu.
Triều Ca bất đắc dĩ đứng dậy đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, bắt đầu xắn tay áo nấu ăn.
Thấy bóng dáng của Triều Ca trong bếp, Dạ Huyền đứng lên “Hey, Đường Triều Ca”
Triều Ca đang làm vỏ bánh sủi cảo “Sao thế?”
“Em phát hiện anh có tiềm lực làm người đàn ông của gia đình, rất đáng giá để bồi dưỡng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui