Triều Ca để hai bát lớn sủi cảo xuống bàn, đưa một bát cho Dạ Huyền, một chén xì dầu đặt ở giữa.
Dạ Huyền chà xát tay, mong chờ nhìn Triều Ca “Nhà anh có rượu không?”
“Không cho phép uống rượu” Triều Ca không nghĩ ngợi liền mở miệng từ chối.
Dạ Huyền phẩy phẩy tay, cho rằng anh nghĩ quá nhiều “Kỳ thật, em hỏi một chút thôi, Triều Ca, hôm nay cảm ơn anh” Tuy rằng đoán được anh không cho cô uống rượu, nhưng hôm nay, cô muốn say một lần.
Triều Ca đang ăn sủi cảo, nghe cô nói liền ngẩng đầu lên nhìn “Tần Huyên là con của em với Tần Địch Phi sao?”
Câu này, anh đã muốn hỏi ngay khi gặp lại cô.
Chuyện của cô cùng Tần Địch Phi anh không hiểu rõ lắm, cô là đồng ý sinh con cho Tần Địch Phi sao? Đối với Tần Huyên, cô yêu thương cưng chiều, nhưng thái độ với Tần Địch Phi thì khác một trời một vực. Tần Huyên đúng là con của hai người sao?
“Lẽ nào anh cho rằng nó là con trai anh?” Dạ Huyền hỏi ngược lại.
“Anh tại sao không thể không hoài nghi được?” Không phải là không thừa nhận, khi Tần Huyên nằm trong ngực anh, gọi anh một tiếng ba ba, anh thật sự bị chấn động.
Tính toán thời gian cũng trùng khớp, năm năm trước, trong buổi tối 14 – 2, hai người say rượu nên phát sinh quan hệ. Thời gian xa cách đã năm năm, anh cũng thật nghi ngờ.
“Con vừa mới ngủ, anh đừng có nói bậy bạ” Dạ Huyền dừng lại, gắp sủi cảo chấm một tí xì dầu “Yên tâm đi, nó không phải là con trai anh!”
Triều Ca dừng tay “Vậy rốt cuộc nó là con ai?”
“Em!” Dạ Huyền tiếp tục ăn sủi cảo, nhưng giọng nói không còn kiên định nữa.
“Một mình em có thể sinh con sao?” Triều Ca phản bác.
Dạ Huyền liếc mắt nhìn anh, đột nhiên có cảm giác không khí xung quanh đang căng thẳng “Ngược lại không phải là con anh, anh không cần làm loạn lên làm gì, càng không cần anh phải đảm nhận trách nhiệm”
Triều Ca buông đũa xuống “Anh đồng ý cho em uống rượu”
“Thật không, hiện tại em không còn hứng thú nữa” Dạ Huyền đem miếng sủi cảo cuối cùng nuốt xuống, anh ta muốn gì đây, đã ăn no rồi còn uống gì nữa.
Muốn chuốc cô say rồi nói loạn chắc?
“Em thắng” Triều Ca vùi đầu vào ăn hết bát sủi cảo.
Dạ Huyền cười cực kỳ thoải mái “Triều Ca, Tần Huyên không phải con trai anh là sự thật. Dù em có say rượu nói loạn thì cũng vẫn là câu này”
Triều Ca ngừng đũa “Tống Dạ Huyện, em có phát hiện ra là em đã thay đổi rồi không?”
Năm đó cô nói, cô tính khí rất tốt, cô rất dịu dàng. Anh từng bên cô bốn năm nhưng chưa bao giờ thấy thế, sau năm năm, anh đột nhiên thấy cô cưng chiều Tần Huyên, ôn nhu chăm sóc Tần Huyên.
Anh có cảm giác, mình đang ghen.
A, thật sự là cảm giác này.
“Sa đọa đi không ít” Dạ Huyền chép chép miệng, bởi vì ăn xì dầu mà cảm thấy khó chịu.
Triều Ca xoay người rót cho cô ly nước, đưa tới trước mặt “Còn nhớ anh đã hứa với em ba điều gì không?”
Dạ Huyền cầm chặt ly nước, động tác trên tay dừng lại, dưới ánh đèn màu cam, cô nói “Kỳ thật, nói lại quá khứ, hẳn là do tính khí em không tốt, luôn luôn quát anh”
Triều Ca nắm chặt tay cô “Anh chỉ quan tâm đến cái cuối cùng”