Có Phải Yêu Nhau Không


Dạ Huyền cảm thấy nhiệt độ bên trong hơi cao “Chỉ có cái cuối cùng thì cũng không có ý nghĩa”
“Hôm ấy, Hoắc Trạch đã nói với anh một số chuyện” Đầu ngón tay Triều Ca nhẹ nhàng xẹt qua tay cô “Năm đó, anh trở lại tìm em, lúc vừa đến Mỹ anh đã rất hối hận, nhưng lúc anh trở về chính là ngày em kết hôn”
Một giọt lệ theo gò má nhỏ xuống trên bàn, như một cơn gió nhẹ thổi lên trên mặt nước, gợn lên những con sóng nhẹ nhàng.
“Đều là em nợ anh! Chúng ta chia tay là đúng, khi đó là do em cứ quấn quít lấy anh”
Triều Ca bông nhiên cầm chặt tay cô, vẻ mặt trịnh trọng “Giữa hai chúng ta nhất định phải nói từ nợ này sao?”
Dạ Huyền cúi đầu, lúc ngẩng lên trên môi càng mang theo nụ cười thản nhiên “Những lúc gian nan nhất đều đã qua, vì vậy, anh nói những lời này cũng thật vô dụng rồi”
Những lúc đau khổ nhất, Tần Huyên là động lực chống đỡ duy nhất của cô.
“Vậy, hiện tại bây giờ, em nói đi, sau này em tính như thế nào đây? Anh trai em không đồng ý cho em ly hôn, chờ sau khi ly hôn, cuộc sống của em và Tần Huyên sẽ như thế nào đây?”
Dạ Huyền không nghĩ tới Triều Ca sẽ hỏi những vấn đề như thế này “Em sẽ tìm việc làm, sau đó…”
“Em cho rằng mọi chuyện đơn giản như vậy sao?” Triều Ca không để cô nói xong, liền ngắt lời.
Nếu như không có cách nào khiến Tống Dạ Nghiêu đồng ý, mà cô lý hôn chính là đắc tội với Tống gia và Tần gia – hai công ty gia đình rất lớn. Thử hỏi ở thành phố A này, có cong công ty nào dám nhận cô vào làm?
Dạ Huyền im lặng một lát “Triều Ca, em thật sự không muốn vội vàng, qua loa quyết định chuyện gì nữa”
Cuộc sống và tình yêu thật sự không liên quan với nhau, không có tình yêu coi như sau này sẽ không còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa, bọn họ đã qua cái thời lãng mạn từ lâu rồi.
Sáng thứ hai, Triều Ca xuống lầu, trên bàn ăn đã bày không ít đồ ăn, còn có mấy miếng bánh mì cháy đen còn tản ra mùi khét trong không khí, Triều Ca lập tức xuống bếp nhìn, quả nhiên…
“Để anh làm cho, em mau gọi Tần Huyên dậy đi” Triều Ca đi tới bên cạnh cô, xắn tay áo lên, bình tĩnh thong dong, bắt đầu thu dọn tàn cục.
Dạ Huyền xoa xoa mũi “Được rồi, em đi gọi con”
Dạ Huyền đi tới phòng, nhìn thấy Tần Huyên đang cúp điện thoại.
“Con trai yêu dấu, vừa nãy con gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Dạ, là dì Nhiễm ạ, mẹ yên tâm, con sẽ không gọi điện thoại cho bác hoặc ba ba đâu ạ” Tần Huyên nói xong, từ trong chăn chui ra, đưa điện thoại cho cô kiểm ta.
Nếu như Tống Dạ Nghiêu cùng Tần Địch Phi biết cô đang ở đây, cô không đảm bảo là Triều Ca sẽ không gặp phiền phức, cô không muốn trở thành trói buộc của bất kì người nào.
“Con hiểu mà mẹ, con sẽ không nói lung tung đâu” Tần Huyên làm loạn trên mặt cô một lúc mới buông tay.
Sửa soạn xong, Dạ Huyền mới biết chỗ Tần Huyên ngủ lại là phòng của Triều Ca.
“Tối qua con ngủ ngon không?” Dạ Huyền hỏi
“Thật thoải mái, mẹ không biết là chú Triều Ca ôm so với Ultraman thoải mái hơn sao?” Nắm tay Tần Huyên đi, cậu nhóc vừa đi vừa nói.
Biểu hiện kia cực kỳ thỏa mãn.
“Con thật phí lời, Ultraman làm sao ôm sướng bằng ôm người thật được?” Cô đương nhiên biết ôm Triều Ca rất thoải mái, tên tiểu tử thúi này chiếm tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui