Có Phải Yêu Nhau Không


“Mới sáng sớm đã nói chuyện gì vậy?” Triều Ca cất tiếng nói trong trẻo từ trong phòng bếp truyền ra.
Miếng bánh mì đen thui trên bàn ăn đã sớm biến mất không còn tăm hơi, ba vị trí bày ba cái đĩa cực kỳ sạch sẽ, trong mỗi đĩa bày một cái bánh mì sandwich, ở giữa là chân giò hun khói cùng trứng gà, nhìn thấy hai người đi ra, Triều Ca lại bưng ra ba cốc sữa bò, đặt thật cẩn thận vào đúng vị trí của chúng.
“Ô, ô, thật là cảm động!” Một tay Tần Huyên được Dạ Huyền nắm chặt, một tay khác đưa lên giả vờ lau khóe mắt.
Dạ Huyền bỗng nắm chặt tay Tần Huyên, trong phòng lan truyền mùi thơm thoang thoảng, cảm giác như vậy thật khiến cho cô cảm động rơi nước mắt.
Ba người ngồi xuống, Tần Huyên ra sức chiến đấu với cái dĩa trong cùng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hướng hai người cười khúc khích.
“Tiểu Tần Huyên, đừng có cười ngốc, mẹ không thể chấp nhận con được nữa rồi” Thực sự có cần biểu hiện khoa trương như thế không, chẳng phải chỉ là một bữa điểm tâm thôi sao, có cần phải cười ngốc như vây?
Tần Huyên nghe được lời nói của Dạ Huyền, cũng không chú ý trong miệng còn có bánh mì chưa ăn xong “Sao sao, khụ…khụ, mẹ không cảm thấy chúng ta như người một nhà sao?”
Triều Ca nghe xong lời của Tần Huyên, vội đưa tay sờ đầu cậu bé “Tần Huyên, cháu ăn từ từ, chờ một lúc nữa chú đưa cháu tới trường”
“Có thật không ạ?” Tần Huyên hưng phấn đến mức hận không thể nhảy lên trên người Triều Ca được.
“Tất nhiên là thật rồi!” Triều Ca thay thằng bé lau vụn bánh mì dính trên khóe miệng, hai người cực kỳ hài lòng, chỉ để lại Dạ Huyền một bên phiền muộn.
Đường Triều Ca cùng Dạ Huyền tựa người song song bên cạnh xe, đưa mắt nhìn tiểu Huyên nhún nhảy đi vào nhà trẻ, Dạ Huyền lấy tay đẩy đẩy kính râm “Thằng bé đã đâu không vui vẻ như vậy rồi”
“Sau này vẫn còn có thể vui vẻ như vật” Triều Ca nghiêng đầu cười.
“Em bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, hái chúng ta bỗng nhiên đều già đi” Buổi tối cùng nhau tán gẫu, sáng sớm cùng nhau ăn cơm, lại cùng nhau nhìn con đi học.
Cam giác như vậy thật bình yên, rồi lại làm cho cô không có cách nào tin tưởng, đã từng có không biết bao nhiêu lần cô mơ ước có một ngày như thế.
Nhưng năm đó, Triều Ca cùng cô đã chia tay nhau, hiện tại cùng Tần Địch Phi cũng không đi đến đâu.
“Chúng ta đều hai mươi bảy tuổi, không còn trẻ nữa rồi”
“Đúng vậy, đã không còn trẻ nữa rồi”
Nhìn bóng dáng Tần Huyên biến mất trong tầm mắt, Dạ Huyền lúc này mới xoay người trở lại mở cửa xe, Triều Ca cũng ngồi xuống theo.
“Em muốn đi đâu?”
“Trở về nhà thôi, có thể trong thời gian này sẽ mang đến cho anh khá nhiều phiền toái” Cô thừa nhận, ròi xa Tần Địch Phi, không có Tống Dạ Nghiêu, có lẽ người duy nhất cô có thể dựa vào, cũng chỉ có Triều Ca mà thôi.
Triều Ca khởi động xe, nhà trẻ học tương đối sớm, anh liền chở Dạ Huyền về nhà, sau đó mới đi làm.
Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, mỗi khi trời chạng vạng tối, Triều Ca sẽ tới nhà trẻ đón Tần Huyên, sau đó cùng Dạ Huyền đi siêu thị hoặc đi chợ mua đồ ăn, ba người bắt đầu mua nguyên liệu để chuẩn bị cho bữa tối.
Vậy mà cũng đã trôi qua nửa tháng, bây giờ Dạ Huyền có thể cắt ra một bàn đầy những sợi khoai tây, Tần Huyên trên mặt lộ rõ sự hài lòng, đến nỗi phải thốt lên những lời sùng bái mẹ mình.
“Ôi, suýt nữa tôi nhận nhầm người” Lộ Xa đi tới phòng bếp, đối với việc Dạ Huyền đang đứng cắt khoai tây thành sợi liền lên tiếng cảm khái.
“Anh tại sao lại đến đây?” Khi còn chưa cùng Triều Ca quen nhau, cô gọi Lộ Xa là thầy, sau khi cùng Triều Ca xác lập quan hệ, cô ngầm đổi gọi anh là Lộ Xa, mà hiện tại…
Tựa hồ nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Lộ Xa lên tiếng “Sao vậy, ngay cả tên anh cũng không nhớ sao?”
“Lộ Xa, sao anh lại xuất hiện ở đây?” Triều Ca đã đi làm, Tần Huyên cũng ở nhà trẻ, cô nhàn rỗi tẻ nhạt, mà sợi khoai tây trong nhà cũng hết, đột nhiên khoogn hiểu sao, cô muốn cắt khoai tây.
Mặc kệ Lộ Xa, cô tiếp tục công việc chém giết khoai tây của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui