Lúc Triều Ca đón Tần Huyên về, Dạ Huyền đã đem rượu uống hết, trên đất thả ba bốn bình rượu, cô phải ngồi dựa trên ghế mây, gió đêm thổi nhè nhẹ, làn váy cô tung bay, sợi tóc bị phất loạn, mang theo một loại cảm giác cô quạnh vô cùng, ánh hoàng hôn chiếu vào trên người cô, chỉ một thoáng chốc, Triều Ca liền nhìn thấy trong mắt cô sự yếu đuối không nói lên lời.
“Tần Huyên, cháu về phòng trước, chú đi xem mẹ cháu thế nào”. Triều Ca ra hiệu cho Tần Huyên lên lầu trước.
Tần Huyên sờ sờ mũi, trong trường hợp như này, thường không thích hợp cho thằng bé ở lại, nó cũng hiểu ý đi vào phòng.
Triều Ca đi đến bên cạnh cô, trên bàn có hai cái ly, phía đối diện cô còn nửa ly rượu chưa uống hết.
“Ai vừa mới tới vậy?” Triều Ca lên tiếng hỏi.
“Đừng hỏi, cái gì cũng đừng hỏi, hãy để em dựa vào anh một lúc!” Trước đây, khi cô có chuyện, mọi người đều tránh mặt, mà hiện tại, mọi người đều muốn đến lấy chút thông tin.
Chân tướng càng rõ ràng, càng có nhiều người đau khổ mà thôi! Mà quan trọng là, cô không thể để cho bất kì ai làm hại đến Tần Huyên!
Hai mắt nhắm lại, trên người nồng nặc mùi rượu, cứ như vậy tựa trên vai anh, Triều Ca đưa tay qua kéo cô gần lại, thấy cô không từ chối, lúc này mới đem cằm tỳ trên trán cô mà cọ sát, xa cách hơn một nghìn ngày, đã bao lần anh đều mơ thấy chính mình được ôm cô không rời như thế này…
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên áo sơ mi của anh, thiêu đốt da thịt anh.
Anh ngẩng đầu, tay trái nâng cằm cô lên, ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời cả hai không biết nói gì. Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, mang theo một thứ cảm xúc không nói lên lời, như là đang ôn lại quá khứ xa xôi, như là lưu luyến không rời, lại như là tình nồng ý đậm không thôi…
Dạ Huyền cảm thấy, có cái gì đó bắt đầu thoát ra khỏi sự kiểm soát của cô…
“Dạ Huyền, chúng ta làm lại từ đầu, như vậy có được không?”
Nụ hôn này, Triều Ca có bao nhiêu rõ ràng, cô vẫn còn thích anh, ít nhất tận đáy lòng vẫn còn có anh!
Dạ Huyền nghe xong lời anh nói, xoa nhẹ huyệt thái dương “Triều Ca, xin lỗi, em có lẽ đã say rồi, vừa nãy” Dạ Huyền nhất thời không tìm được từ nào để diễn tả tâm tư của chính mình “Em đã lấy người khác, hơn nữa, em cũng đã có con, năm năm nay, cái gì cũng không học được, chỉ có sống phóng túng là học được một đống, người ta đều nói ngựa tốt quay đầu, em đã trao thân cho người khác chẳng khác nào gái lẳng lơ, anh còn muốn em làm gì nữa?”
Thấy cô có chút kích động, Triều Ca giữ chặt đôi vai có chút run rẩy của cô “Anh không cho phép em nói mình như vậy! Không phải em từng nói không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào sao? Sau năm năm, em trở nên mạnh mẽ hơn, càng thêm thông minh, giỏi giang hơn, ôn nhu hơn, Dạ Huyền, chúng ta không nên quan tâm nhiều như vậy, em ly hôn với anh ta, chúng ta mang theo Tần Huyên rời khỏi nơi này, giống như hiện tại, sống cùng nhau mỗi ngày, có được không?”
Bắt đầu lại từ đầu, cái từ này tràn đầy mê hoặc!
Không phải ai cũng có cơ hội làm lại!
Dạ Huyền rời khỏi lồng ngực Triều Ca, bởi vì uống hơi nhiều, cô bước đi không vững, giày cao gót bước đi xiêu vẹo, Triều Ca vội đỡ cô từ phía sau, chỉ lo cô bị té mà chân bị trật khớp.
“Triều Ca, em thật sự không có nhiều dũng khí như vậy, thật sự là thế”. Rượu bắt đầu có tác dụng, cô té ngã, Triều Ca tiến đến sau lưng ôm cô vào trong lồng ngực anh.
Lúc này, tia khẩn trương trong mắt Triều Ca mới biến mất, anh hôn nhẹ lên trán cô như chuồn chuồn lướt nước (rất hời hợt)
“Em không cần nghĩ gì hết, lần này, cứ để anh giải quyết mọi chuyện”.