Khoảng thời gian này, ở chung với Triều Ca, ba người vô cùng ăn ý, sáng sớm bọn họ cùng đưa Tần Huyên đi học, Triều Ca tan làm sẽ trực tiếp đi đón Tần Huyên , mà Dạ Huyền có lúc sẽ mua đồ ăn trước, có lúc sẽ chờ hai người trở về cùng đi mua.
Nhưng hôm nay, khi Dạ Huyền đang ở chợ chọn mua nguyên liệu, Tần Huyên bỗng nhiên vô cùng lo lắng gọi tới.
“Tiểu Tần Huyên, bọn con bao giờ về đến nhà?”. Dạ Huyền một tay lựa lấy mớ rau xanh, một tay nhận điện thoại của Tần Huyên.
Khi vừa bắt đầu đi mua thức ăn, mỗi lần Triều Ca đều muốn chính mình đưa cô đi, hiện tại đi đã nhiều hơn, Dạ Huyền cũng đã có kinh nghiệm.
“Mẹ, mau mau đến trường học, bố cùng người ta đánh nhau, bố cùng chú Triều Ca đánh nhau, mẹ mau tới nhanh đi”.
Dạ Huyền buông sạch đồ ăn trong tay “Được, mẹ lập tức đến ngay, con đứng lại đó chờ mẹ!”. Dạ Huyền cầm thức ăn trong tay ném qua một bên, mặc kệ phía sau có người la lớn, liền giơ cao dép lê chạy ra ngoài.
Triều Ca ở nơi này chỉ có một chiếc xe, mỗi ngày anh lái xe đi làm, còn xe của cô, để lại Tống gia, Dạ Huyền vội vàng chạy đến lối đi bộ bắt xe. Xe taxi dù sao không sánh tốc độ lái xe của cô, đợi cho đến lúc cô chạy tới cổng trường học củaTần Huyên, nơi này đã bị cả đám người vây kín!
Tần Huyên nhìn thấy mẹ, nước mắt kìm nén bấy lâu rốt cục không nhịn được mà trào ra, vừa khóc vừa chạy về hướng Dạ Huyền, xà vào lòng cô “Mẹ, mẹ…”
“Tần Huyên, Tần tiểu Huyên, con không sao chứ!”. Nghe thấy tiếng khóc của Tần Huyên, Dạ Huyền rất sợ thứ âm thanh này, cô run rẩy, thậm chí cô đã quên , từ khi nào không còn nghe tiếng Tần Huyên khóc nữa.
Nghe được thanh âm của hai mẹ con, hai người đàn ông cũng ngừng đánh nhau, cả hai người đều lấm bẩn. Dạ Huyền xác định Tần Huyên không có chuyện gì, lúc này mới đem Tần Huyên ôm vào trong lòng.
“Các người đều điên rồi sao?”
Chạy đến cổng trường học đánh nhau, lại còn đánh nhau trước mặt con cô!
“Tôi lặp lại lần nữa, She is my wife!(Cô ấy là vợ tôi!)”. Tần Địch Phi nhìn thấy Dạ Huyền xuất hiện, ánh mắt chứa mấy phần đắc ý.
Sống chung cùng Tần Địch Phi mấy năm, Dạ Huyền biết, mỗi khi Tần Địch Phi nói tiếng Anh là lúc đó anh ta đang tức giận.
“Vậy thì sao, cùng lắm cũng chỉ là thế chỗ trống của tôi thôi! Lần này, tôi muốn dẫn cô ấy đi, rời xa người cặn bã như ngươi!”. Trên người Triều Ca cũng khó coi, nơi khóe miệng còn rỉ ra chút máu đọng.
Anh liếc mắt nhìn Dạ Huyền, đáy mắt mang theo một tia lạnh lẽo.
Mắt thấy bọn họ lại bắt đầu đánh nhau, Dạ Huyền không nhịn được nữa “Trần Địch Phi, chúng ta về nhà nói chuyện!”
Dạ Huyền nói, liền tiến lên, kéo tay Tần Địch Phi lại, đem anh ta lôi ra khỏi đám đông.
Không cần biết nguyên nhân là gì, cô cũng không muốn ngày mai báo chí lại đăng mấy bức ảnh chẳng hay ho của mấy người, rồi lại dẫn ra một loạt đề tài!
Sức lực của Dạ Huyền nhất yếu, lại thêm trong lòng còn ôm Tần Huyên, nhưng Tần Địch Phi lại rất thích thú hưởng thụ, mặc dù khóe mắt của anh cũng bị đánh cho chảy máu, nhưng anh vẫn có mấy phần đắc ý.
Trái lại, Triều Ca vẫn là đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn theo cô ôm Tần Huyên, lôi kéo Tần Địch Phi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Thật ra, kết cục như vậy anh đã sớm đoán ra!
Khi biết Tần Huyên so với tính mạng của cô còn quan trọng hơn, khi nghe cô nói Tần Địch Phi biết sự thật về Tần Huyên, khi nghe nếu như Tần Huyên không đồng ý, cô liền không ly hôn….
Tống Dạ Huyền ơi Tống Dạ Huyền, trên người Tần Huyên, đến tột cùng là có bí mật gì, để em phải sốt sắng như vậy, để em phải liều lĩnh như vậy…