Có Phải Yêu Nhau Không


“Em không nghĩ đến những việc này. Tần Địch Phi, cùng anh kết hôn, là em nhất thời nông nổi, kì thật điểm ấy anh đã sớm hiểu rõ. Em không yêu anh, thậm chí sau đó có thể cả đời cũng không yêu anh. Hôm nay em trở về, cũng là muốn đem tất cả những thứ này nói cho rõ ràng”. Dạ Huyền thở ra một hơi “Anh nói em hồng hạnh xuất tường cũng được, nói em vong ân phụ nghĩa cũng được, em chỉ không muốn chúng ta làm liên lụy nhau, em cảm kích anh đối xử với Tần Huyên vừa có chăm sóc, vừa có yêu thương, thế nhưng cảm kích không phải là tình yêu”.
Dạ Huyền nói, nhặt một tấm ảnh trên đất lên, ném tới trước mặt Tần Địch Phi “Em cùng anh ta, bên nhau bốn năm, kỳ thật cũng không biết anh ta có yêu em không, chỉ là khi đó em cảm thấy có anh ấy mỗi ngày, đều là vui vẻ nói cười. Tần Địch Phi, tình yêu không phải ai vì ai mà trả giá nhiều hơn, suốt đời em chỉ thích một mình anh ấy. Dây là duyên phận. Em đã từng nói với anh ấy, cả đời em chỉ thích một mình anh ấy, anh cho rằng em không làm được… ”
Môi Dạ Huyền trở nên run rẩy, giọt nước mắt nhỏ xuống bên trên bức ảnh, bắn ra thành những giọt nhỏ giống như là mưa xuân nhỏ xuống mặt đất, làm cho bức ảnh như bừng sáng sắc xuân.
“Nếu như anh thật sự không đồng ý, em cũng chỉ còn cách đưa đơn ra tòa án, Tần Địch Phi, em không có nói đùa với anh, cũng xin anh ghi nhớ điều này”. Dạ Huyền nói xong, liền xoay người bước ra ngoài.
Cô rất mệt mỏi nhưng cũng không rời khỏi phòng này, chỉ là đi tới phòng ngủ ở tầng ba để nghỉ ngơi.

Dạ Huyền nằm xuống chưa được bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng không ít người đi lại, đặc biệt là tiếng của Tần Địch Phi, càng tỏ ra mấy phần sốt sắng.
“Vẫn chưa tìm được sao?”
“Dạ chưa, chỉ còn phòng của bà chủ là chưa tìm, không biết cậu chủ có ở trong phòng bà chủ nghỉ ngơi hay không?”
Dạ Huyền từ trên giường bật người dậy, bật đèn ở đầu giường “Tần Địch Phi, các anh đang tìm gì vậy?”
“Anh không thấy Tần Huyên, thằng bé có ở trong phòng không?”. Tần Địch Phi nghe thấy tiếng của cô, biết rằng không thể lừa dối được.
Dạ Huyền chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô trước tiên là nhìn quanh một vòng, rồi mở cửa phòng để Tần Địch Phi đi vào “Anh không nhìn thấy Tần Huyên từ lúc nào?”

Sắc mặt Tần Địch Phi rất khó coi, “Trong phòng em không có?”
“Anh không nhìn thấy Tần Huyên từ khi nào?” Dạ Huyền nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, móng tay tăng thêm mấy phần sức lực, làm Tần Địch Phi cau mày.
“Trong nhà không đặt camara, không ai biết thằng bé đi lúc nào, túi sách của nó vẫn ở chỗ cũ, xem ra là về nhà rồi liền đi!”
“Vậy điện thoại di động của nó đâu? Em không phải đã mua điện thoại cho nó rồi sao?”. Dạ Huyền liếc mắt nhìn đồng hồ, đã là tám giờ tối, nói cách khác, Tần Huyên mất tích đã gần ba tiếng rồi!
“Nó không mang điện thoại di động theo, Dạ Huyền, em đừng lo lắng, bình thường con rất nghe lời, sẽ không tự ý chạy lung tung”. Vừa nãy dì gọi anh đi ăn cơm, anh vốn định tới kiểm tra xem Tần Huyên làm bài tập ra sao, lại phát hiện đèn trong phòng Tần Huyên đều tắt!
“Tần Địch Phi, anh mau đi tới nhà anh trai em tìm, em tới nhà a Nhiễm tìm, chúng ta mang theo điện thoại di động, tìm thấy liền thông báo, nếu như thực sự không tìm thấy, chúng ta liền báo cảnh sát!”. Dạ Huyền nói, vội vàng lấy một bộ quần áo trong tủ ra tùy tiện khoác lên muốn chạy nhanh ra ngoài.
Tần Địch Phi giữ cô lại, “Nhớ lái xe cẩn thận, Tần Huyên rất nghe lời, nó sẽ biết em lo lắng, nhất định sẽ không chạy lung tung!”
“Ừm, cảm ơn”. Tần Địch Phi đột nhiên ôn nhu khiến cho Dạ Huyền hơi lúng túng một chút, nhưng Tần Huyên vẫn chưa tìm thấy, cô cũng không nhớ đã nói gì với Tần Địch Phi nữa, liền lái xe ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận