Dạ Huyền chạy đến cửa nhà Triều Ca, this vừa vặn thấy đèn trong phòng sáng lên, trước đó Triều Ca có đưa cho cô chìa khóa, cô vội vã mở cửa, đi vào trong nhà.
Vừa vào đến phòng khách, cô bỗng nhiên cảm thấy thoáng chút bối rối.
Trên mặt Triều Ca còn có vài chỗ sưng lên, anh vẫn mặc bộ quần áo ngủ màu xám thường ngày, mà bên cạnh là Lục Húc Nghiên, cũng đổi một bộ quần áo ở nhà, lại chính là cái trước đó vài ngày Triều Ca cùng cô đi dạo phố mua về.
“Các người…”. Dạ Huyền hít thở cũng cảm thấy đau xót.
Triều Ca nhìn thấy cô, con mắt trở nên đen lại “Muộn như vậy, em đến đây làm gì?”
Không phải cô trở về cùng Tần Địch Phi sao? Không phải dưới con mắt mọi người, đã chứng thực câu nói kia sao? She is my wife?
Vậy cô xuất hiện tại nơi này là có ý gì?
Dạ Huyền cảm thấy mắt có chút chua xót. Anh chỉ lo hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao không nói cho cô biết tại sao Lục Húc Nghiên lại xuất hiện ở đây, trên người còn mặc quần áo cô mua!
“Em tới tìm Tần Huyên!”. Dạ Huyền cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của cô vẫn là mang theo vài phần nghẹn ngào.
Triều Ca như bị ai đó chém một nhát đau đớn “Tần Huyên không ở nơi này”. Anh nói xong, xoay người ngồi vào ghế sa-lông.
Còn tưởng là cô đến tìm mình để giải thích, dù cho cô nói dối một câu thôi, anh cũng tin.
“Thằng bé tại sao lại không có đây, nó rất thích ở cùng anh, em đã tìm cả buổi tối, chỉ trừ nơi này!”. Dạ Huyền có chút hoảng sợ, nếu như Tần Huyên không có ở nơi này, cô thật sự không biết phải đi tìm ở đâu…
Tần Huyên, Tần Huyên, Dạ Huyền nhìn dáng vẻ hờ hững của Triều Ca, đáy lòng đau đớn không nguôi, anh có biết, Tần Huyên đối với bọn họ mà nói quan trọng như thế nào!
“Bà chủ Tần, Tần Huyên thật sự không có ở đây, chúng tôi cũng là vừa trở về không lâu”. Lục Húc Nghiên thấy Triều Ca không đáp lại Dạ Huyền, đáy lòng cảm thấy đau đớn thêm mấy phần, vội vàng lên tiếng.
“Không thể nào, Tần Huyên xưa nay sẽ không làm chuyện gì để tôi phải lo lắng, thằng bé nhất định tới nơi này, Lục Húc Nghiên, cô không nên gạt tôi!”. Dạ Huyền nhất định cho rằng Tần Huyên ở đây!
Cô có thể không để ý đến trước lúc cô chưa xuất hiện, Triều Ca cùng người đàn bà này đã từng phát sinh quan hệ gì, thế nhưng cô không thể cho phép Tần Huyên có nửa điểm sơ suất!
“Tại sao lại không thể? Nếu như cậu chủ Tần sẽ không làm cô lo lắng thì việc nó bỏ nhà đi giải thích thế nào? Bà chủ Tần chưa từng nghe đến mẹ hiền dạy hư con sao?”. Lục Húc Nghiên không nhịn được cười nhạo, hiện tại nhược điểm của Tống Dạ Huyền chính là Tần Huyên!
“Không phải, thằng bé không có bỏ nhà đi, tôi khẳng định nó đã đến đây rồi!”. Dạ Huyền chính là vì thanh minh cho Tần Huyên, cô tin tưởng Tần Huyên “Triều Ca, em van xin anh, anh nói cho em biết Tần Huyên ở đâu?”
Dạ Huyền không muốn tranh luận với người đàn bà kia, cô đem sự chú ý chuyển qua người Triều Ca nãy giờ không nói gì.
“Anh nói rồi, anh không nhìn thấy Tần Huyên!”
Triều Ca có chút buồn bực. Tại sao năm năm sau cô lại trở nên dễ bị kích động như vậy, dễ dàng khóc như vậy. Trước là vì Tần Địch Phi đánh cô, cô khóc thương tâm không ngớt, mà lần này vì không gặp được Tần Huyên, cô thậm chí còn nói ra những lời như vậy!
“Cô có nghe không? Tống Dạ Huyền, tại sao không thấy con trai cô lại muốn Triều Ca tìm giúp cô, tại sao cô không đi tìm cha của đứa bé mà giải quyết? ”
Dáng vẻ Tống Dạ Huyền đau khổ rơi lệ, hầu như từ trước đến nay chưa ai từng nhìn thấy, nay thấy dáng vẻ này của cô, Lục Húc Khiên không thể nào không vui!