Lục Húc Nghiên bị chọc tức tới mức đỏ bừng cả mặt, thế nhưng cô ta không có cách nào nói lại Tần Huyên. Cô ta cũng không thể cãi nhau cùng với một thằng bé năm tuổi.
“Tần Huyên, bác sĩ còn nói gì nữa không?” Triều Ca nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau, liền ở một bên lên tiếng dò hỏi.
Tần Huyên nói, chính anh là chồng của mẹ nó, câu nói này, nghe thật dễ chịu.
“Bác sĩ nói để mẹ cháu nghỉ ngơi một chút là không sao, cái này đều là do bệnh cũ khi còn trẻ tái phát, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi”. Tần Huyên liếc mắt nhìn Dạ Huyền đang mê man, vô cùng cẩn thận dùng ống tay áo lau đi vệt nước mắt chưa khô trên má cô. “Chú Triều Ca, cháu gọi chú là chú, là bởi vì mẹ rất quan tâm chú, cháu hy vọng chú đừng bắt nạt mẹ cháu”.
Tần Huyên nói, trong giọng nói cũng có mấy phần nghẹn ngào.
Bệnh cũ tái phát?
Triều Ca ôm Dạ Huyền vào trong phòng của cô, thay cô đắp chăn lên, giành lấy khăn lông còn ấm trong tay Tần Huyên, tự mình thay cô lau mặt.
“Cháu đi gọi điện thoại cho cậu cháu, nói rằng mẹ đã tìm thấy cháu rồi!”. Triều Ca quyết định đuổi thằng bé đi. Anh cũng không nói với bố thằng bé, trước đó không điều tra rõ thân thế Tần Huyên, anh chỉ cho phép Tần Huyên có mẹ, có cậu!
Tần Huyên nhéo nhéo mũi “Không được, có người ngoài ở đây, cháu không muốn gọi điện thoại”.
Tần Huyên cũng không quên dưới lầu còn có Lục Húc Nghiên.
Hừ, người đàn bà xấu xa, hết lần này đến lần khác chọc giận mẹ đáng thương của cậu.
“Nghe lời đi, không thì cậu của cháu sẽ lo lắng!” Triều Ca đương nhiên sẽ không đi gọi điện thoại, Dạ Huyền còn chưa tỉnh lại, người duy nhất thích hợp gọi điện thoại chính là Tần Huyên!
“Không gọi, cháu rất ghét người phụ nữ kia!”. Tần Huyên khăng khăng, hừ, nếu như Triều Ca không đuổi người đàn bà dưới lầu kia đi, cho dù chú có đáng yêu hơn cả Ultraman, cháu cũng không nghe lời chú đâu!
“Cháu…”. Triều Ca liếc mắt nhìn Dạ Huyền còn đang mê man, nhìn Tần Huyên như muốn ăn tươi nuốt sống, Tần Huyên bướng bỉnh, nhất định là di truyền từ Tống Dạ Huyền “Đem điện thoại di động lại cho chú”.
Tần Huyên lập tức giúp Triều Ca bấm số điện thoại của Tần Địch Phi, sau đó đưa cho Triều Ca, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Chú có bản lĩnh thì nói đi!
Triều Ca nhìn điện thoại được chuyển qua, lập tức bỏ xuống, anh còn chưa biết rõ một số chuyện, còn chưa đến lúc trực tiếp tuyên chiến với Tần Địch Phi!
“Tiểu tử thối, để mẹ cháu tỉnh lại, xem có đánh cháu không!”. Cuối cùng Triều Ca vẫn là cầm điện thoại di động của Dạ Huyền lên, bấm số của Mặc Nhiễm.
Tần Địch Phi cùng Mặc Nhiễm, còn có Tống Dạ Nghiêu đều đang tụ tập ở Tống gia, Mặc Nhiễm nhìn thấy số của Dạ Huyền gọi tới, vội đi sang một bên nhận điện thoại.
“Tôi là Triều Ca”. Thẳng thắn mà nói, anh muốn Dạ Huyền ở bên cạnh mình một thời gian, anh không thể chờ đợi để tìm ra một đoạn quá khứ mà cô vất vả che giấu nữa rồi!
“Dạ Huyền đâu?”. Nghe được giọng nói của Triều Ca, Mặc Nhiễm vội đi ra xa hai người kia một chút, vào lúc này, ngàn vạn lần không thể để xảy ra sự cố gì nữa!
“Cô ấy không có chuyện gì, Tần Huyên cũng ở chỗ của tôi, cô nói với bọn họ đi!” Triều Ca vừa muốn bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên lại hỏi một câu “Mặc Nhiễm, tóm lại cô ấy đã từng xảy ra chuyện gì, tại sao lại ngất xỉu?
Trẻ nhỏ dù sao nói chuyện cũng không rõ ràng, Mặc Nhiễm nếu dám quay lưng với Tần Địch Phi giúp Dạ Huyền tìm luật sư ly hôn, quan hệ của hai người hẳn là sẽ không xấu.
Mặc Nhiễm giờ mới hiểu tại sao cú điện thoại này lại là Triều Ca gọi tới, cô thở dài “Không có chuyện gì, chuyện này Tần Huyên cũng biết, chính là tâm tình không thể bị kích động, khi tỉnh lại sẽ quên mất một số chuyện. Triều Ca, quá khứ đối với cô ấy quá đau khổ, xin anh, không nên gợi lại những chuyện trước kia!”
Đây là những lời cuối cùng cô có thể khuyên nhủ cùng chúc phúc!
Nếu như Dạ Huyền thật sự còn yêu anh ta, chỉ cần hai người giữ vững niềm tin, không hẳn là không thể cùng nhau!