Có Phải Yêu Nhau Không


“Nếu như em thực sự đã quên thì anh phải làm thế nào?”
Dạ Huyền như xưa nay không nghĩ tới vấn đề này, nhất thời không biết phải trả lời ra sao “Em, nhất định không quên anh, em là do sau khi bị thương mới nhiễm phải tật xấu này, khi chúng ta ở cùng nhau, em vẫn chưa bị thương”.
Triều Ca buông cô ra, nhìn vào đôi mắt của cô, nắm chặt tay cô “Ban ngày tại sao bỏ anh lại, cùng anh ta rời đi?”
“Em”. Dạ Huyền mở miệng có chút khó khăn, nhưng ánh mắt Triều Ca trực tiếp nhìn sang, cô không dám nói dối “Tần Địch Phi ở thành phố A rất có thế lực, anh với anh ta lại đánh nhau như vậy, em không muốn để người khác nói lung tung, Tần Huyên còn nhỏ, em không muốn để con dính líu đến ân oán giữa chúng ta”.
Tần Địch Phi có khả năng để tất cả các tòa soạn báo không dám nói lung tung.
“Sao em biết anh không thể áp chế những tòa soạn kia nói gì?”. Triều Ca tranh lời của cô “Tống Dạ Huyền, em tại sao chưa bao giờ hỏi chuyện của anh?”

Khi học đại học, cô đúng là hận không thể đem chuyện của mình kể cho anh nghe đến nơi đến chốn, nhưng từ trước đến nay chưa từng hỏi về chuyện của anh.
“Bởi vì anh không muốn nói, em cũng không muốn ép buộc anh……”
“Nhưng mà anh thích em ép buộc anh”. Triều Ca tiếp lời của cô “Em tại sao không thể để cho anh vì em mà làm chút chuyện? Hả?”.
Tống Dạ Huyền nói lắp một chút, được rồi, người đàn ông này tới cùng là muốn thế nào đây, muốn lấy lòng sao?
“Được rồi, anh hái sao xuống cho em đi! ”
“…”
Triều Ca một lúc lâu không tìm ra lời nào để nói “Ấu trĩ!”
Dạ Huyền bật cười, lại làm ra dáng vẻ hờ hững “Anh xem đi, em muốn, anh liền nói em ấu trĩ, vậy anh còn muốn nói cái gì?”
Tự dưng lại bị mắng, chết tiệt!
Triều Ca trừng mắt nhìn cô “Đổi cái khác!”
“Không còn”. Dạ Huyền dựa vào giường, nhìn về phía anh mỉm cười.

Chơi xấu chính là chơi xấu, chơi xấu thú vị nhất là ở điểm này!
“Vậy bây giờ đến lượt anh!”. Triều Ca cũng ngồi lên giường, Dạ Huyền sợ đến nỗi nhảy dựng lên, đang muốn chạy, nhưng lại bị anh đưa tay ngăn cản.
“Anh làm gì thế…”. Dạ Huyền muốn gạt tay anh đang nắm bả vai mình ra!
“Em đã không nghĩ ra được em muốn gì, vậy đến lượt anh, thế nào?”. Triều Ca híp mắt cười hỏi.
“Đây là đạo lý gì!”. Sớm biết sẽ như vậy, cô hẳn là đã để tên khốn kiếp này cút ra ngoài rồi!
“Anh nói đều là đạo lý”. Triều Ca nắm lấy tay của cô, đem thân thể của cô giam trong lồng ngực mình, quay mặt cô về phía anh “Tống Dạ Huyền, anh không cho phép em lại bỏ lại anh!”
Triều Ca không cho cô thời gian suy nghĩ, liền cúi xuống hôn, Dạ Huyền ban đầu còn có thể mặc bản thân, nhưng khi tay của anh bắt đầu cởi quần áo, cô chợt tỉnh ngộ, không được, bọn họ vẫn chưa thể…
Hai tay của cô dùng hết sức đẩy Triều Ca, nhưng là Triều Ca lại không quan tâm đến cô, Dạ Huyền vô cùng hoảng sợ, cuối cùng đành phải cắn mạnh một cái vào tay Triều Ca “Xin lỗi, hiện tại chúng ta không thể như vậy!”

Triều Ca lúc này mới buông cô ra, Dạ Huyền quay mặt sang một bên.
Trái tim của cô mãnh liệt run rẩy, từng cho rằng một đêm kia qua đi, cô đều đã quên, nhưng khi tay Triều Ca vỗ về thân thể của cô, loại cảm giác đó như muốn mãnh liệt trào ra, chân thực như vậy, bức thiết như vậy, thế nhưng cô thật sự rất sợ,…
Tuy cô cùng Tần Địch Phi hữu danh vô thực, nhưng dù sao cũng là vợ trên danh nghĩa của Tần Địch Phi, cô không thể như vậy cùng với Triều Ca.
Triều Ca cũng có chút phiền muộn, anh chỉ là muốn đùa giỡn cô, nhưng mà vẻ đẹp của cô khiến anh không thể nào buông ra được. Anh càng có thể cảm nhận được vừa nãy động tình không chỉ có một mình anh. Anh có thể hiểu rõ ý nghĩ của Dạ Huyền, cho dù đối với cô khát vọng rất mãnh liệt nhưng anh cũng không thể cứ như vậy mà chạm vào cô.
Một lúc lâu sau, Triều Ca mới khôi phục lại tâm trạng của mình, “Em đi ngủ trước đi, anh ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui