Có Phải Yêu Nhau Không


Trước hết là phản ứng của Dạ Huyền, cô đầu tiên là liếc mắt nhìn Tần Địch Phi, rồi đến Triều Ca “Anh cùng Tần Huyên ở chỗ này chờ em”.
Triều Ca cùng Tần Huyên gật đầu, khi Dạ Huyền đang muốn đi, Triều Ca bỗng nhiên lại đem cô kéo trở lại, hôn lên trán cô một cái “Đi thôi”.
Từ đáy lòng Dạ Huyền có một cảm giác không tốt, thế nhưng chuyện của cô cùng Triều Ca, Tần Địch Phi sớm muộn gì cũng phải biết.
Cùng lắm Triều Ca không muốn nhìn thấy mặt cô. Chói mắt? Trần trụi? Trần trụi ở trước mặt cô mà thôi.
Dạ Huyền hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Triều Ca “Chờ em trở lại”
Tần Địch Phi chỉ cảm thấy cầm túi sách của Tần Huyên như nặng ngàn cân, cùng Tống Dạ Huyền năm năm, có được mấy lần cô đối với anh một vẻ mặt ôn hòa như vậy, được mấy lần cô hướng tới anh tình cảm lấy lòng, làm sao để thấy cô đối với anh không kiêng dè gì mà tươi cười…
Dạ Huyền đi tới trước mặt anh “Tần Địch Phi”.
Cùng anh ta kết hôn năm năm, cô vẫn quen gọi thẳng tên của anh, chưa từng thay đổi, giống như là một bài hát có đoạn, quen thuộc nhất chính là người xa lạ.
“Em còn muốn cùng anh ly hôn?”. Ngày hôm qua sau một hồi nói chuyện, giờ còn muốn cùng ở cùng với người đàn ông kia?

Còn muốn cả đời này yêu người đàn ông kia!
Dạ Huyền gật đầu.
“Em có nghĩ tới hay không, em cùng anh ly hôn, Tống Dạ Nghiêu sẽ đồng ý sao, không có anh cùng Tống Dạ Nghiêu, em cùng Tần Huyên làm sao tiếp tục sống?”. Trong giọng nói của Tần Địch Phi mang theo vài phần vô cùng đau đớn!
Dạ Huyền lắc đầu.
Tần Địch Phi bước vài bước “Tống Dạ Huyền, chúng ta vẫn chưa ly hôn, em cùng anh ta ở chung một chỗ, em có biết thế nghĩa là gì không?”
“Yêu đương vụng trộm?”. Dạ Huyền cười gằn “Tôi cùng anh ấy rất trong sạch, muốn nói là yêu đương vụng trộm, hay là để tôi nói cho anh nghe!”
“Trong sáng?”. Tần Địch Phi bị chọc tức không hề nhẹ “Sự tồn tại của Tần Huyên cũng được gọi là trong sáng? Tống Dạ Huyền, em đến cùng có hiểu hay không…”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì hết”. Dạ Huyền tiến lên, giật lấy túi sách trong tay Tần Địch Phi, quay lưng về phía anh ta “Tần Địch Phi, mặc kệ anh nghĩ thế nào, tôi vẫn là nói câu kia, tôi muốn ly hôn, không vì bất kì người nào, mà là vì chính tôi!”
Vừa định bước đi, rồi lại dừng lại “Chỉ cần anh đồng ý, Tần Huyên sẽ vẫn là con trai của anh”.

Chuyện này, dù dao cũng sẽ không thay đổi được sự thực.
Dạ Huyền không biết Tần Địch Phi còn có ý đồ gì, cô cầm túi sách đi tới trước mặt Tần Huyên, Triều Ca vội tiếp lời “Nói xong rồi?”
Bởi vì mấy người bọn họ đứng cách nhau một khoảng, Triều Ca không thể nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Dạ Huyền gật đầu “Đưa Tần Huyên đến trường thôi, không thì muộn mất”.
Triều Ca không hỏi nữa, ba người lên xe, Dạ Huyền cúi đầu cùng Tần Huyên đùa nghịch trên xe. Khi Triều Ca lái xe đi ngang qua Tần Địch Phi, liếc mắt thật sâu nhìn anh ta, lúc này mới đem hai mẹ con rời đi.
Khi Triều Ca lái xe đưa Dạ Huyền trở về, cô nhìn lại chỗ Tần Địch Phi đứng trước đó, hiện tại chẳng còn gì, một cảm giác xấu dậy lên trong lòng.
Tần Địch Phi, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!
“Sao vậy?”. Triều Ca vốn muốn đi làm, nhưng khi nhìn thấy tâm tình cô có chút không ổn, vội theo xuống xe.
Dạ Huyền nắm tay anh “Triều Ca, em có phải em là kẻ chuyên gây tai họa!”
Triều Ca bị cô hỏi ngẩn ra, rồi búng nhẹ lên trán cô một cái “Xem ra tối qua em nằm mơ giờ vẫn chưa tỉnh lại!”
“Không phải, là em sợ…”
“Không Phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ xử lý tốt tất cả!”. Triều Ca nắm chặt hai tay của cô “Yên tâm, tất cả mọi chuyện không tốt sẽ qua đi, bỏ qua hết quá khứ, chúng ta lại trở về bên nhau”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận