Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, Tần Huyên vẫn như trước, mỗi ngày được Đường Triều Ca cùng Tống Dạ Huyền đưa đón đi học, mà đồng thời lúc này ,trên trang đầu các tờ báo lớn nhỏ ở thành phô A ,lúc trước còn đăng về Tần Địch Phi trong nháy mắt đã chuyển thành Tống Dạ Huyền.
Tuy rằng trong nhà không mua báo, nhưng Đường Triều Ca vẫn phát hiện ra sự bất an được che dấu bên trong vẻ bình tĩnh của Tống Dạ Huyền, hôm nay thời điểm Đường Triều Ca đưa cô trở về, lúc Tống Dạ Huyền bước xuống xe suýt chút nữa đã té xỉu.
“Dạ Huyền.” Đường Triều Ca vội xuống xe đỡ cô.
“Không có việc gì, em không sao, Triều Ca, anh đi làm đi.” Tống Dạ Huyền vội hướng Đường Triều Ca phất tay, tự mình dựa vào tường đứng lên.
“Làm sao lại bị như vậy?” Đường Triều Ca vừa chạm vào tay cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì đang là mùa đông nên cô mặc khá nhiều áo, vừa nãy có Tần Huyên ở trên xe, hai người cũng chưa có thân cận.
“Em không sao, Triều Ca, em trở về ngủ một chút là sẽ tốt hơn, anh nhanh đi làm đi.” Tống Dạ Huyền biết mình đang lên cơn sốt, cô không muốn liên lụy Đường Triều Ca, nếu không sẽ làm anh vì mình mà lo lắng.
“Hôm nay anh xin phép nghỉ, anh đưa em về nghỉ ngơi.” Đường Triều Ca nói xong, đã muốn ôm ngang hông Tống Dạ Huyền lên.
Thì ra anh đã phán đoán sai rồi! Anh nghĩ cô hẳn là rất căm hận Tần Địch Phi, sẽ không quan tâm những lời đồn đại nhảm nhí này, rốt cuộc là ngay cả chuyện cô phát sốt anh cũng không biết.
Hiện tại dư luận xôn xao, cô đương nhiên không thể đi bệnh viện, chỉ có thể ở nhà uống thuốc hạ sốt, nếu không được, anh chỉ còn cách mời bác sĩ tư đến khám cho cô.
“Triều Ca, em có phải rất vô dụng hay không?” Uống thuốc xong, Tống Dạ Huyền ngồi trên giường, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Toàn bộ những gì ẩn giấu bên trong sự yên tĩnh này, từng chút từng chút bị vạch trần, đều là máu me đầm đìa, đau tận tâm can.
“Không có, em rất kiên cường, so với tất cả mọi người đều kiên cường.”
Đường Triều Ca ngồi ở mép giường, anh đã gọi điện thoại cho Mặc Nhiễm xin nghỉ, anh không muốn lúc này lại rời khỏi cô.
Tống Dạ Huyền cố gắng kiềm nén, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
“Dạ Huyền, công khai xin ly hôn đi!” Đường Triều Ca giúp cô lau nước mắt.
“Hiện tại chúng ta không thể nóng vội, em phải đợi Tống Dạ Nghiêu, chuyện này đã hoàn toàn ầm ĩ lên, nếu như anh trai em vẫn không đồng ý để em ly hôn, tương lai chúng ta có khả năng sẽ không có chốn dung thân.” Tống Dạ Huyền gần như hạ quyết tâm.
Đường Triều Ca nắm tay cô, cố gắng xoa dịu cô một chút.
Tống Dạ Huyền bỗng nhiên nói tiếp. “Triều Ca, nếu em phải ly hôn, nhất định phải mang Tần Huyên đi cùng em.”
Tống Dạ Huyền nhìn anh, mang theo sự kỳ vọng nào đó.
“Anh có thể hiểu là, em đang cầu hôn anh hay không?” Đáy mắt Đường Triều Ca lóe lên một tia giảo hoạt.
Tống Dạ Huyền có chút ảo não, người này thật là, một chút cũng không chịu thua a!
“Anh cảm thấy Tống Dạ Huyền em còn cần cầu hôn sao?” Thật là, cô đang là bệnh nhân nha, còn khi dễ cô.
“Là ai ở cửa căn tin nói muốn anh chịu trách nhiệm?” Nhìn thấy sự linh động trong mắt cô, trong lòng anh cũng an tâm hơn nhiều, nhiều ngày như vậy khiến cho cô giống như dây cung bị kéo căng, tự dồn ép bản thân mình, làm cho anh hết sức lo lắng.
Tống Dạ Huyền kéo chăn che mặt. “Ai còn nhớ rõ sự tình từ tám trăm năm trước!”
“Vậy có ai nhớ rõ vừa nãy có người nói cái gì a!” Đường Triều Ca nhìn cô một cái, rồi đứng lên.
Tống Dạ Huyền nghiến răng, dứt khoát ngồi dậy. “Đường Triều Ca , em muốn dẫn theo đứa nhỏ gả cho anh, anh có bằng lòng hay không?”
Không phải chỉ nói một câu thôi sao, lớn tiếng như vậy có phải “già mồm cãi láo” hay không?
Đường Triều Ca nhướn mi. “Nói cái gì, không có nghe rõ!”
Tống Dạ Huyền cũng bất chấp mình đang là bệnh nhân, cô nhào về phía Đường Triều Ca, ngay tai anh mà hét lên. “Đường Triều Ca, em Tống Dạ Huyền muốn dẫn theo đứa nhỏ gả cho anh, anh có ý kiến gì không?”