Có Phải Yêu Nhau Không


Dạ Huyền đợi nửa ngày không thấy Triều Ca trả lời, trong lòng không khỏi có chút buồn bực “Đường Triều Ca, anh dám không đáp ứng?”
Triều Ca vô cùng bình tĩnh “Người khác đều cưới một lần lấy một vợ, anh một lần cưới vợ được cả vợ lẫn con, có thể thiệt thòi hay không đây?”
Dạ Huyền hận không thể cắn chết người này, anh vậy mà lại cò kè mặc cả với cô!
“Vậy anh muốn như thế nào?”. Anh dám không cần Tần Huyên, cô liền một bước đạp bay anh!
“Có thể mua một tặng một sao?”. Triều Ca cười hỏi.
Dạ Huyền lúc này mới nở nụ cười “Có thể cân nhắc chuyển phát nhanh!”

“Anh thích tự mình tới cửa hàng nhận hóa đơn!”. Triều Ca nói, cả người nghiêng xuống đè ép cô,môi của anh dừng lại trên môi cô, đang muốn hôn thì lại bị Dạ Huyền đẩy ra “Em bị cảm, sẽ bị lây đó!”
“Em cho rằng ai cũng giống em sao”. Triều Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, vẫn là hôn xuống.
Thời điểm đo nhiệt độ cơ thể cô, anh liền phát hiện cô căn bản không bị sốt, cho cô uống cũng là mấy viên vi-ta-min, cô đại khái là lo lắng quá độ, thân thể ở trong trạng thái sốt sắng cao độ mà thôi.
“Không được, không được” Dạ Huyền che miệng mũi mình lại “Đến khi cả hai đều bị cảm thì Tần Huyên phải tính sao bây giờ?”
Trên mặt Triều Ca vẫn còn đang cười rạng rỡ, nhất thời xuất hiện một vết nứt, tại sao lúc nào cô cũng không quên Tần Huyên vậy?
“Anh cũng muốn có một đứa nhỏ giống Tần Huyên”.
Anh có thể không tính toán Tần Huyên là con ai, thế nhưng nhất định là bọn họ phải có con của mình!
Anh đã ao ước có một đứa con với cô từ lâu!
Trên mặt Dạ Huyền có chút hoảng hốt, dường như cô đang xem một đoạn nào đó của câu chuyện tình xa xưa, chính tại nơi yên tĩnh kia đã xảy ra sự cố trong cuộc dạo chơi…
Nhận ra cô có điều gì không đúng, Triều Ca có một chút kinh hoảng “Dạ Huyền, Dạ Huyền, em làm sao vậy?”
Mối nghi hoặc trong lòng Triều Ca càng ngày càng lớn, tại sao mỗi lần vừa nhắc tới con trai, vừa nhắc tới Tần Huyên, cô sẽ lập tức biến thành bộ dạng như vậy?
“Không có chuyện gì, Triều Ca, chờ sau khi em ly hôn, chúng ta lại nói chuyện này được không? Em không muốn lại phải nợ nần Tần Địch Phi cái gì…”. Nghe thấy tiếng gọi của anh, Dạ Huyền vẫn không thể thu lại tâm tình của mình, chỉ gắt gao siết chặt tay anh.

Triều Ca thấy cô đã tỉnh táo lại “Được, chúng ta không vội”.
Ya ya, đừng lo em gái nhà anh thì có!
Nếu như có thể ăn nói thô bạo, Dạ Huyền thật muốn đem thằng nhãi này chửi mắng cho lộn chỏng vó lên trời!
Miệng nói không vội, không đúng, là một khắc trước còn nói không vội, liền sau đó giúp cô lột sạch sành sanh “Đường Triều Ca, anh nói không giữ lời!”
“Anh chỉ nói không sinh con, cái khác không nói!”. Người nào đó còn muốn ngụy biện.
Dạ Huyền cắn răng “Em phát hiện, bên ngoài anh rất ôn nhu, kỳ thực bên trong là một đại sắc lang!”. Là một người từng trải, Dạ Huyền cuối cùng cũng hiểu, thống khổ nhất không phải là thì quá khứ hoàn thành mà là thì tương lai hoàn thành!
Ô hô, cô tình nguyện để cho người nào đó hiện tại đem cô ăn sạch sẽ rồi!
“Em đúng là hồng nhan họa thủy!”. Người nào đó trên tay động tác như trước, vẫn không ngừng.

“Anh không chạm qua cô gái nào sao?”. Cần thiết không? Hết lần này tới lần khác, anh còn chưa để cô yên!
Triều Ca chợt thấu hiểu những chuyện gần đây “Em nói đúng, trừ em ra, anh thực sự không có chạm qua những cô gái khác!”
Dạ Huyền trong nháy mắt cảm thấy như não không thông “Còn Lục Húc Nghiên kia…”
“Em cảm thấy nếu như anh cùng cô ta có cái gì với nhau, em bây giờ còn có thể ở đây? Triều Ca cười nói.
Dạ Huyền vẫn là không cách nào phản kháng lại. Cô nhớ rõ ràng lúc đó nhìn thấy Triều Ca cùng Lục Húc Nghiên đi vào một khách sạn. Cô đứng ở bên ngoài đợi một đêm, nhưng một đêm đó không hề thấy bọn họ đi ra, mãi đến tận khi trời gần sáng mới thấy anh ôm vai Lục Húc Nghiên ung dung từ bên trong đi ra, còn cẩn thận mua bữa sáng cho cô ta…
Lẽ nào, khi đó là cô hiểu lầm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận