Có Phải Yêu Nhau Không


“Đang nghĩ gì vậy?” Triều Ca thấy cô rơi lệ, có chút không hiểu.
“Triều Ca, anh cùng Lục Húc Nghiên, lẽ nào chưa từng có gì”. Dạ Huyền chợt ôm lấy hai vai của anh, muốn nhìn từ tận đáy mắt anh hết thảy mọi biến hóa.
“Đương nhiên không có, Húc Nghiên từ nhỏ cùng anh lớn lên, cô ta trong mắt anh vẫn chỉ như như em gái” Triều Ca phát hiện người trong ngực tâm tình thay đổi mãnh liệt “Em không cho rằng anh cùng cô ta đã từng phát sinh cái gì chứ?”
Dạ Huyền đem đầu giấu ở trong lòng anh, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.
Tại sao có một số việc đều phải chờ tới sau khi không cách nào cứu vãn mới có thể có tâm tình lắng nghe đối phương giải thích?
“Ngày đó, sau khi chúng ta cãi nhau, em đã hối hận rồi, em trở lại tìm anh, nhưng vừa vặn thấy anh cùng cô ta đi đến một khách sạn. Sau đó em ở đấy đứng chờ một ngày một đêm, ngày thứ hai, sáng sớm liền nhìn thấy hai người cùng đi ra, em cho rằng…”

Dạ Huyền nói không được nữa. Khi đó chính cô nổi nóng, nếu như bọn họ chia tay, Triều Ca chẳng mấy chốc cùng Lục Húc Nghiên cùng nhau một chỗ là hoàn toàn hợp lý. Nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng hoài nghi phán đoán lúc trước của mình.
Triều Ca cũng hoảng hốt nghĩ đến “Ngày đó sau khi cãi nhau, anh chuẩn bị đuổi theo em, ai biết được có một bạn học gọi điện cho anh nói Húc Nghiên uống say. Anh liền đi tới đem cô ta trở về. Anh sợ em hiểu lầm, đưa cô ta về sẽ không tốt, liền mang cô ta ra bên ngoài, nôn một đêm, ngày thứ hai trở lại tìm em, em đã về nhà…”
Hóa ra, tất cả từ đầu, đều là do đối phương cho là như vậy mà thôi.
“Xin lỗi, năm đó là do anh có một số việc chưa nói rõ ràng” Triều Ca đưa tay, ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt thật lâu.
“Vậy năm đó tại sao anh không muốn cùng em kết hôn, anh có biết hay không lúc đó em…”
“Nhà anh xảy ra chuyện” Triều Ca nhất thời không biết phải hình dung như thế nào tâm trạng lúc trước của mình “Dạ Huyền, lúc trước em không cho phép anh đem chuyện của chúng ta nói cho gia đình. Vì lẽ đó, khi đó, nhà anh cũng đã sắp đặt cho anh một hôn sự, anh sợ em sẽ suy nghĩ nhiều, muốn chờ anh về xử lý xong chuyện này, rồi sẽ trở lại với em. Dạ Huyền, em có biết khi anh từ nước Mỹ trở về, vừa xuống máy bay liền nghe đến em phải gả cho Tần Địch Phi, nếu không phải Lộ Xa ngăn cản, anh thiếu chút nữa chạy đến náo loạn tiệc cưới của em…”

Khi đó, Tống Dạ Huyền hận không thể dùng một đao chặt đứt các cô gái mọc rễ trên người Triều Ca, nếu để cô biết được ở nước ngoài anh còn có một vị hôn thê, không biết cô sẽ náo loạn đến mức nào?
Dạ Huyền khịt khịt mũi, nhịn xuống những giọt nước mắt “Thật ra, anh có thể gây náo loạn, bởi vì em cũng gửi thiệp mời cho anh, do chính tay em viết”.
Triều Ca nghe xong lời này, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu tâm trạng hối hận đột nhiên bị quét đi sạch sành sanh, tiếng nói của anh cũng có mấy phần nghiến răng nghiến lợi “Vậy anh có phải hay không cảm ơn em vì đã suy nghĩ cho anh thật chu đáo?”
“Anh không cần nói cảm ơn”. Dạ Huyền đột nhiên cảm thấy những tia mù mịt trong lòng từ trước tản đi không ít. Nếu như biết tất cả những chuyện này, cô sớm đã đem tất cả nói hết cho Triều Ca.
“Vậy anh thật sự không cần khách sáo với em rồi!”. Triều Ca lau khô nước mắt cho cô, lại nghiêng người hôn lên.
Nửa giờ sau, Dạ Huyền cuối cùng từ trong chăn bò ra “Đường Triều Ca, anh cút ra ngoài cho em!”
Con mẹ nó, châm lửa không đốt, cảm giác thực sự quá khó chịu, cô đã không chịu được nữa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận