Có Phải Yêu Nhau Không


Dạ Huyền không biết Triều Ca cùng Tần Huyên nói chuyện gì nhưng lúc ăn cơm tối,Tần Huyên lại bắt đầu hoạt bát, lại bắt đầu không ngừng đùa giỡn trước mặt cô.
Dạ Huyền gần như choáng váng đầu óc “Đường Triều Ca anh không có cho con trai em uống cái gì lạ chứ!”
Cứ tiếp tục như thế này, cô không hôn mê không được mất!
“Không có, anh chỉ cho thằng bé một quả táo!”. Triều Ca đang bận bịu với đống giấy tờ trong phòng, nghe thấy tiếng của cô, không thể không ngừng lại ứng phó.
“Vậy tại sao thằng bé vẫn ở trước mặt em chạy loạn lên như con ruồi vậy!”. Dạ Huyền hận không thể đem một vợt đập chết con ruồi Tần Huyên kia đi, đúng là đồ giày thối, đến cùng cũng chỉ là ăn một quả táo mà thành ra như vậy!
Tần Huyên lau lau miệng “Mẹ, con là muốn làm ẹ chú ý!”
Dạ Huyền vô lực bóp trán “Mẹ lúc nào không chú ý con!”

“Lúc đó mẹ không ôm con!”. Tần Huyên nói lý. Thằng bé cảm thấy gần đây địa vị của mình bị uy hiếp. Thật ra cũng không phải là Dạ Huyền không ôm nó, mà là ôm Triều Ca càng ngày càng nhiều.
Đừng tưởng rằng thằng bé không biết hai người bọn họ nghĩ gì!
“Cho con mười giây đồng hồ, nếu như con còn không lên phòng nghỉ ngơi, mẹ đảm bảo sẽ cho con vào lãnh cung ngay từ bây giờ”.
Tần Huyên đứng lì đối diện với cô ba giây đồng hồ, cuối cùng vẫn đành ảo não bò lên trên phòng.
Chuyện này xảy ra sau sáng ngày thứ hai, khi Tống Dạ Nghiêu đến nhà trẻ giúp thằng bé xin nghỉ để trở về Tống gia, nó không chút do dự theo Tống Dạ Nghiêu lên xe.
Tần Huyên quyết định cho Tống Dạ Huyền nhận ra tầm quan trọng của mình!
Thời điểm Dạ Huyền nhận điện thoại của Tống Dạ Nghiêu đã là gần buổi trưa.
“Anh, tại sao lại gọi điện cho em vào lúc này”. Tuy rằng gần đây sự việc trở nên ầm ĩ huyên náo, Tống Dạ Nghiêu cũng thường xuyên gọi điện thoại cho cô, hy vọng cô trở về nhưng mỗi lần đều là cãi nhau một trận, cũng không có kết quả gì hơn.

“Buổi tối Tần gia có một dạ tiệc từ thiện, em cùng Tần Địch Phi hãy đến tham gia đi”. Ngữ khí của Tống Dạ Nghiêu ở đầu dây bên kia không cho cô từ chối.
Dạ Huyền bật cười “Anh, anh điên rồi sao, em cùng anh ta đã ầm ĩ như vậy, còn cùng nhau tham dự tiệc rượu, anh muốn người ngoài nghĩ như thế nào?”
Mấu chốt chính là, Triều Ca mà biết nhất định sẽ chém chết cô!
“Em có biết không, bởi vì chuyện của hai người các người, cổ phiếu hai nhà Tần thị cùngTống thị đồng loạt rớt giá. Nếu có người thừa cơ hội này thu mua, tâm huyết của các bậc cha chú liền sẽ bị hủy hoại trong vòng một ngày”.
Dạ Huyền kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài tuyết đang rơi mỗi lúc một nhiều, trong sân vẫn còn dấu vết của bánh xe hơi, đó là do sáng sớm nay Triều Ca lưu lại “Chuyện này cùng em có quan hệ gì, đây hẳn là việc của các người cần quan tâm, không phải việc của em”.
Nếu như vì chuyện không hay làm cho cổ phiếu rớt giá, Tần Địch Phi náo loạn năm năm, tại sao cổ phiếu Tần thị còn chưa hạ đến cực hạn đi!
“Tần Huyên đang ở chỗ anh, em cảm thấy có quan hệ không?”. Gần đây có nhiều sự việc làm cho Tống Dạ Nghiêu tức giận, không khách khí lên tiếng.
“Tống Dạ Nghiêu, anh muốn dùng Tần Huyên uy hiếp em!”. Tống Dạ Huyền hận không thể chửi cho hắn một trận.
“Vậy thì sao, anh cho em thời gian một tiếng để cân nhắc, sau một tiếng, sẽ có xe đến đón em. Nếu như buổi tối em không xuất hiện cùng anh ta, anh liền đem Tần Huyên ra nước ngoài! Để cho em cả đời này cũng không thể nhìn thấy nó!”
“Điên rồi, điên rồi! các người điên hết cả rồi!”. Dạ Huyền đi đi lại lại vòng quanh phòng “Anh trả lại Tần Huyên cho em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận