Có Phải Yêu Nhau Không


Trong thang máy, Dạ Huyền dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, vào lúc này cô không thể mềm yếu. Cô tuyệt đối muốn ly hôn với Tần Địch Phi. Đợi sau khi cứu Nhiễm Nhiễm cùng Tần Huyên ra, cô muốn rời xa cái gia đình này, rời xa cái thành phố này!
Dạ Huyền đi tới trước cửa phòng làm việc của Tần Địch Phi vừa lúc hù cho Lâm Duy sợ đến sững sờ.
“Phu nhân, sao bà lại tới chỗ này?”
“Tại sao tôi lại không thể tới đây?”. Dạ Huyền dứt khoát ngắt lời cô ta. Thời nay thật là đáng ngạc nhiên, cô xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Tần Địch Phi, người ta sẽ dùng hai chữ “tại sao” để dò hỏi cô.
Lâm Duy cũng biết mình nói chuyện quá xúc động, vội cúi đầu “Xin lỗi, tôi lập tức đi thông báo với tổng giám đốc”.
“Không cần, tôi tự đi được rồi!”. Dạ Huyền hơi mất kiên nhẫn hướng văn phòng Tần Địch Phi đi tới.
“Nhưng mà…..”. Sắc mặt Lâm Duy khó coi bám theo sau Tống Dạ Huyền, muốn ngăn cản cô.
Tống Dạ Huyền tiến thêm vài bước tới bên ngoài cửa phòng làm việc của Tần Địch Phi, hung hăng liếc cô ta một cái, Lâm Duy không còn cách nào khác là nuốt lời muốn nói trở lại. Lúc này Tống Dạ Huyền mới đẩy cửa văn phòng Tần Địch Phi ra.
Văn phòng của Tần Địch Phi chia làm hai gian trong ngoài. Bên ngoài là phòng làm việc, mà bên trong lại là phòng tạm nghỉ ngơi. Dạ Huyền đẩy cửa phòng làm việc ra, liếc mắt liền thấy trên đất tán loạn quần áo.
Dạ Huyền nhịn xuống đáy lòng cỗ chua chát này “Đây chính là điều mà cô muốn nói sao?”
Lâm Duy cúi đầu không nói.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Tần Địch Phi lập tức không kịp mặc quần áo, từ bên trong đi ra, nhìn thấy Dạ Huyền, hắn cũng sửng sốt một lát.
Ngày thường, Tống Dạ Huyền xõa mái tóc dài, trang phục cũng vô cùng nhàn nhã, mà hôm nay, cả mái tóc dài được bới gọn lên đỉnh đầu. Tóc của cô rất đen, trên đầu còn gắn một chiếc vòng đính kim cương, càng nhìn càng thấy tinh sảo đẹp mắt. Cô một thân váy trắng nạm kim cương, chân váy quét dài đến mặt đất, trên vai còn có một tấm áo choàng dạ màu chàm. Ngày thường trên mặt cô là nét thanh đạm, hôm nay cũng đã được trang điểm tinh tế.
“Xem ra tôi đến thật không phải lúc!”. Tống Dạ Huyền cắn răng. Nếu như ngày trước gặp phải tình huống như vậy, cô đã sớm rời đi, thế nhưng ngày hôm nay cô không thể. Vì Tần Huyên, cô phải nhịn xuống.
Tần Địch Phi nở nụ cười “Lâm Duy, trước tiên dẫn phu nhân đi nghỉ ngơi mười phút. Bảo người đến chỗ tôi dọn dẹp một chút”.
Thật là thú vị! Tống Dạ Huyền chủ động tìm tới, nhìn thấy cảnh như vậy dĩ nhiên không hề rời đi.
Dạ Huyền cắn răng, vẫn là theo Lâm Duy rời đi.
Mười phút sau, Tần Địch Phi đẩy cửa phòng tiếp khách bước vào, đoạn mang cho cô một cốc nước ấm.
“Xem ra, em còn nhớ quay về”. Tối hôm nay có buổi từ thiện, anh còn tưởng rằng cô đã quên.
“Vậy phải xem có ai có thể ngồi được vào chỗ của tôi không?”. Dạ Huyền mím môi, nhìn bộ dạng hắn quần áo chỉnh tề, cảm thấy dạ dày thật chua xót.
Tần Địch Phi tiến tới, một tay nâng cằm của cô lên, đáy mắt tràn ngập vẻ tươi cười, ghé sát tai cô, nhẹ nhàng nói “Chỉ cần em muốn, chỉ cần em đồng ý, tất cả đều thuộc về em”.
“Tống Dạ Huyền tôi có bệnh thích sạch sẽ!”. Dạ Huyền gạt tay của hắn ra.
“Anh vừa mới rửa xong” Tần Địch Phi lần thứ hai nắm lấy cằm cô “Tống Dạ Huyền, em không sợ tôi cùng người phụ nữ khác ngồi vào vị trí của em sao?”
Cả người Dạ Huyền ngẩn ra, đối diện ánh mắt của Tần Địch Phi “Cả thể xác và tinh thần đều không thuộc về anh, cùng nhau thỏa mãn như vậy, Tần Địch Phi, tôi thấy anh thật đáng thương! ”
Tần Địch Phi đáy mắt ánh lên nụ cười “Từ nay thuộc về tôi, thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui