Có Phải Yêu Nhau Không


Tần Địch Phi từ nhỏ sống ở nước ngoài, nên đối với việc ăn uống tự nhiên chuộng cơm Tây hơn, nhưng Tống Dạ Huyền cùng Tần Huyên lại là người trong nước, quen thuộc nhất vẫn chính là ăn cơm Trung Quốc!
Vì chuyện này nên họ cũng không có nhiều dịp ăn chung với nhau, mà đã ăn chung thì thể nào Tống Dạ Huyền cũng lại cãi nhau với Tần Địch Phi , có thể thấy được bọn họ là cỡ nào không hợp!
“Tối nay bố con phải quay về, hôm nay con ngủ cùng mẹ, biết không?” Tống Dạ Huyền lái xe đến nhà hàng Tần Địch Phi chỉ định , nhìn thấy Tần Địch Phi đã đứng ở cửa đợi.
“Sao vậy mẹ?” Tần Huyên có chút không rõ, Tống Dạ Huyền không phải mỗi ngày đều ầm ĩ nói muốn nó độc lập sao? Nhớ năm ngoái có một lần nó bò sang giường mẹ ngủ còn bị nhẫn tâm đá lăn xuống giường!
” Mẹ con mình cùng giao lưu cảm tình.” Tống Dạ Huyềntiếp tục không để ý.
“Cảm tình mẹ con mình không tốt sao?” Tần Huyên vẫn không hiểu.
Tống Dạ Huyền cắn răng, đứa nhỏ này có phải cố ý từng bước từng bước đối nghịch với cô không?
“Nếu không muốn mẹ dẫn con đến nhà dì Nhiễm Nhiễm thì thành thật một chút!”
Tần Huyên lập tức vẫy cờ trắng đầu hàng, đối với nó mà nói, dì Nhiễm Nhiễm còn khủng bố hơn cả cô nuôi dạy trẻ!
Xe rất nhanh ngừng lại, Tần Địch Phi mở của xe cho Tần Huyên “Con trai, đến bố ôm một cái nào!”
Nói xong, anh liền dang tay ra.
Tần Huyên quen cửa quen nẻo nhảy vào lồng ngực của anh, Tống Dạ Huyền cắn cắn môi, rốt cục không nói gì, đem chiếc chìa khóa trong tay đưa cho nhân viên giữ cửa.
“Được rồi, không cần thắm thiết vậy đâu, mau vào đi, em đói rồi!” Cô xách túi đi lên phía trước.
Tần Huyên cùng Tần Địch Phi nhìn nhau, cũng đi theo vào.
“Mẹ con mất hứng ?” Tần Địch Phi cùng Tần Huyên quan hệ không tệ, tuy rằng không hay gặp mặt, nhưng khi Tần Địch Phi đi công tác ở đâu đều nhớ mua quà cho nó, thường xuyên qua lại, tự nhiên hai cha con cảm tình cũng không tệ.
Mấy tháng không gặp nên có chút nhớ Tần Địch Phi ,Tần Huyên liền hôn mạnh lên má con một cái “Vừa nãy mẹ có chút việc đi nhà xí, để con mua vé nhưng chỉ còn mỗi vé phim ‘’ 1942’’ . Mẹ không thích, con phải năn nỉ mãi mẹ mới đi xem cùng đấy !”
Chỉ vì chuyện này mà tức giận?
Tần Địch Phi híp mắt cười, hiển nhiên là không đơn giản như vậy.
Khi Tống Dạ Huyền vào phòng khách, Tần Địch Phi đã sớm gọi món, người đều đã đến rồi, anh cũng dặn dò người phục vụ mang món ăn đến.
Nhìn từng đĩa từng đĩa thức ăn được liên tiếp dọn lên, Tống Dạ Huyền rốt cục không nhịn được nuốt nước miếng, “Tần Địch Phi, ăn tự nhiên đi !”
Cô cũng không quên, người nào đó khi ăn sẽ không dùng đũa!
“Không có chuyện gì, em và con ăn trước đi, anh vẫn chưa đói!”
Tống Dạ Huyền không để ý đến anh, cha con nhà này đều trọng sĩ diện y nhau ! Tần Huyên, tên tiểu tử thúi này, dĩ nhiên bày đặt không thèm nhìn đồ ăn, nhìn ’’1942 ’’ kia kìa!
“Bố, thế con với mẹ ăn trước ha!” Tần Huyên cười nói, chiếc đũa đã vươn ra ngoài.
Ngày hôm nay Tần Địch Phi gọi món đều là những món hai mẹ con thích ăn, dù gì trong phòng cũng chỉ có ba người, đối với Tần Địch Phi, bọn họ không cần giữ gìn mặt mũi, hai người ăn thả ga. Tần Huyên cũng quan tâm tới Tần Địch Phi, đôi lúc cũng gắp xương sườn cho anh, nhưng khi Tần Địch Phi mới ăn xong một miếng thì đã thấy hai mẹ con quét sạch cả đĩa sườn xào chua ngọt !
“Tần Huyên, hôm nay được nghỉ, đi chơi thế nào?” Tần Địch Phi tự nhiên là không có cách nào hưởng dụng cả một bàn tiệc lớn thế này, nhìn thấy Tống Dạ Huyền ăn như hùm như sói, anh thật hoài nghi có phải cô bị bỏ đói hay không !
“Cũng vui a, mẹ đưa con đến gặp dì Nhiễm Nhiễm uống cà phê, còn…”
“Tần Huyên, mẹ đã dạy con trong bữa ăn không được nói chuyện rồi mà!” Tống Dạ Huyền dùng chiếc đũa gõ lên miệng bát, lớn tiếng trách cứ.
Tần Huyên oan ức ” Mẹ, sao mẹ lại giận con?”
Tống Dạ Huyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Địch Phi, “Không có, lúc ăn cơm nói chuyện không tốt cho dạ dày, con còn nhỏ nên phải chú ý thân thể, hiểu không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui