Có Phải Yêu Nhau Không


Dạ Huyền nghiến răng “Tôi không biết!”
“Vậy thì học đi, có thể một ngày nào đó, em sẽ có cơ hội dùng đến khi ở cùng anh ta, lúc đó em còn phải cảm tạ anh!”. Tần Địch Phi lạnh lùng lên tiếng, đáy mắt anh rõ ràng nồng đậm dục vọng, rồi lại đem tất cả che giấu đi.
“Tần Địch Phi, giữa chúng ta, nhất định phải như vậy sao?”. Cô có chút mệt mỏi, tâm tư phiền muộn dường như không muốn tiếp tục nữa.
“Trong khi vẫn còn là vợ chồng, nói những lời này không phải là khách sáo sao?”. Tần Địch Phi đưa hai tay rũ xuống của cô đặt lên trên cổ áo của mình, chậm rãi đi về phía trước một bước “Tống Dạ Huyền, đây cũng không phải là lần đầu tiên của em!”
Dạ Huyền gật đầu, trên mặt cũng nặn ra một nụ cười “Được, Tần Địch Phi, tôi thỏa mãn anh, tôi sẽ thỏa mãn tất cả các người!”
Dạ Huyền quàng tay lên cổ anh ta, nhón chân lên hôn môi anh ta, mềm nhẹ trằn trọc, một tay kia bắt đầu tìm đến nút áo sơ mi của Tần Địch Phi. Mỗi lần mở một nút áo, cô cảm thấy trái tim mình như băng giá đi một phần. Khi tay cô dừng lại trên đai lưng của anh ta, Tần Địch Phi một tay nắm chặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng sát qua bàn tay của cô, cởi y phục trên người xuống.
Mặc dù điều hòa đã được chỉnh lên mức cao nhất, khoảnh khắc y phục rơi xuống, cô vẫn cảm thấy một thoáng rùng mình. Cô cắn chặt lấy môi mình, không để phát ra một âm thanh nào. Nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy khoảng khắc chính mình bị ép bởi con người này, không muốn chút nào!
Không hận cũng không yêu, đây chỉ là một cuộc giao dịch.
Tần Địch Phi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, ánh mắt nhất thời tối lại “Nếu không muốn, cần gì phải tự miễn cưỡng mình như vậy? Tống Dạ Huyền, em vì anh ta làm nhiều chuyện như vậy, lại hao tổn tâm sức che giấu quá khứ, anh ta có thể cảm kích em không?”
Trên đời này, có thể uy hiếp Tống Dạ Huyền, sợ rằng chỉ có Tần Huyên!
Tiếng nói của Tần Địch Phi có chút khàn khàn, Dạ Huyền biết, anh ta hẳn là đang rất ham muốn.
“Tôi không cần anh ấy cảm kích, tôi cũng không muốn mắc nợ bất kì người nào, quá khứ đều đã qua. Bốn năm trước anh đem tôi cùng Tần Huyên trở về, tôi đã biết chúng ta rốt cuộc cũng sẽ có ngày hôm nay. Chúng ta kết hôn năm năm, vẫn là tôi thiếu nợ anh. Nếu làm như vậy có thể khiến anh thấy thoải mái, tôi không ngại!”. Dạ Huyền mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Tần Địch Phi.
Tần Địch Phi dừng lại một chút, nhẹ nhàng cười hai tiếng “Tống Dạ Huyền, em có biết, dáng vẻ của em hiện tại thật là xấu, không giống với Tống Dạ Huyền trước kia, bi quan, tuyệt vọng, không có một chút tức giận”. Anh ta nhẹ thở dài, từ trên người cô bò dậy, lấy quần áo trên đất mặc vào “Trông thật không có cảm giác ngon miệng!”
Khi bị Tần Địch Phi đưa ra ngoài, cô vẫn còn có chút mơ hồ, trước đó mái tóc được làm kĩ lưỡng đều tản ra, lớp trang điểm cũng bị nước mắt rửa trôi “Tôi mang em đi thay trang phục một lần nữa, vẫn kịp tới dạ tiệc”.
Tần Địch Phi ở bên tai của cô nhẹ giọng nói.
Dạ Huyền tóc tai rối bù, có chút máy móc gật đầu, để cho anh ta tùy ý khoác âu phục lên người cô, ôm cô thẳng đến cửa công ty, nhìn thấy anh ta thay cô mở cửa xe, sau đó an toàn ngồi xuống, cảnh vật dần lùi lại phía sau.
Cách đó không xa có một chiếc xe đang đỗ, Lộ Xa đang muốn phì cười liền bị Triều Ca mạnh mẽ liếc mắt qua.
“Được rồi, kỳ thực, anh cảm thấy với tính cách của Tống Dạ Huyền, Tần Địch Phi nhất định không thể ăn được!”
Triều Ca lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, đẩy cửa xe “Trước khi tôi quay trở lại, hãy kéo dài thời gian!”
“Triều Ca, cậu đừng quá kích động, này, cậu muốn đi đâu?
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —
Mặc Nhiễm lo lắng nhìn lên đồng hồ trên tường, đã là sáu giờ rưỡi tối, cô bị nhốt ở đây sắp được gần bảy tiếng. Nếu như cô không thể nhanh chóng đem Tần Huyên đến trước mặt Tống Dạ Huyền, như vậy sẽ không kịp mất.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đóng chặt bỗng vang lên một hồi tiếng gõ cửa, Mặc Nhiễm vội vàng dát sát tai lên cửa ra vào.
“Mặc tiểu thư vẫn không ăn uống gì cả, thiếu gia vừa ra ngoài bảo tôi đem thức ăn vào”.
“Nhưng mà dì Hoa, bây giờ có vẻ không tiện cho lắm”. Một giọng nam cứng ngắc đáp lại.
“Sao nào, hai tên tiểu tử các ngươi, lại còn sợ một bà già như ta đem người chạy thoát”. Dì Hoa nói đến đây, giọng điệu cũng mềm đi mấy phần “Không phải chỉ là đưa điểm tâm thôi sao? Hay là tôi đứng ngoài canh cửa, các người đem vào đi, được không?”
“Chuyện này…được rồi”.
Mặc Nhiễm nghe xong câu nói này, liền nghe thấy âm thanh chìa khóa chuyển động vào ổ, vội lùi lại sau hai bước.
“Mặc tiểu thư, đây là thiếu gia cố ý dặn dò vì cô chuẩn bị bữa tối”. Dì Hoa đem tay phải của mình bắt lên tay trái ở phía dưới, cười nói với Nhâm Nhiễm.
Hai tên trông cửa mặc âu phục cầm một hộp cơm đi vào, đem thức ăn bên trong lấy ra, trong lòng Nhâm Nhiễm có chút căng thẳng “Cảm ơn dì Hoa”.
“Thích là được rồi, Mặc tiểu thư gầy quá, nên ăn cơm nhiều một chút”. Dì Hoa nói, sau đó cùng hai bảo vệ lùi ra ngoài.
Chắc chắn cửa đã đóng, Nhâm Nhiễm lập tức đi đến bát cơm tẻ, dùng đũa gợi gợi lên, phía dưới thấy một mẩu giấy, không giấu nổi hưng phấn mở tờ giấy ra. Khi thấy rõ nội dung trên tờ giấy thì nỗi bất an tận đáy lòng càng lớn.
Không kịp suy nghĩ, Mặc Nhiễm liền nghe thấy hai âm thanh nặng nề vang lên ngoài cửa, tiếp đó là tiếng chìa khóa mở cửa, người được cử đến trên mặt lộ rõ vẻ trầm ổn “Mặc Nhiễm, tôi phụng mệnh đến đưa tiểu thư rời đi”.
Lăng Phong nói, một tay chỉ tờ giấy vẫn còn nằm trong tay Mặc Nhiễm.
“Là Đường…”
Mặc Nhiễm còn chưa kịp nói xong, Lăng Phong đã gật đầu “Vốn muốn trực tiếp đi cứu Tần thiếu gia, thế nhưng cân nhắc về vấn đề an toàn, vẫn là nên mang cô cùng đi”.
Mặc Nhiễm đã rõ ý của anh ta. Nếu như một người lạ xông đến phòng Tần Huyên, Tần Huyên nhất định sẽ hoảng sợ, nhưng nếu cô tới, tất nhiên sẽ dễ nói chuyện với Tần Huyên nhiều.
“Đi theo tôi”. Ra cửa, Lăng Phong liền lôi kéo Mặc Nhiễm một đường cẩn thận đi về phía trước. Tống gia cô đã tới không ít lần, nhưng nhìn Lăng Phong mang theo mình bên cạnh đi lại như bình thường, Mặc Nhiễm vẫn có chút giật mình.
Khi Mặc Nhiễm tìm tới chỗ Tần Huyên, Tần Huyên còn đang xem hoạt hình trong phòng. Có Mặc Nhiễm giải thích, Lăng Phong không tốn chút sức nào đem Tần Huyên cùng cô rời khỏi Tống gia an toàn.
Ba người vừa rời khỏi Tống gia không bao lâu, liền nhìn thấy bóng người quen thuộc dưới ánh đèn đường vàng nhạt.
“Lăng Phong, trước tiên cậu đi lái xe lại đây”. Lăng Phong liếc mắt nhìn sắc mặt Triều Ca, biết anh có việc riêng với Mặc Nhiễm, vội xoay người rời đi.
“Triều Ca, anh nghe tôi nói, Dạ Huyền…”. Mặc Nhiễm từ lúc còn đi đường đã bắt đầu suy nghĩ xem nên giải thích với Triều Ca như thế nào, đứng trước mặt Triều Ca, cô cũng không biết vì sao mình lại nói thế.
“Có Lộ Xa đi theo, cô ấy sẽ không có chuyện gì, lát nữa Lăng Phong sẽ đưa cô về nhà, Tần Huyên, thằng bé sẽ đi với tôi, cô thấy thế nào?”. Triều Ca nói xong, đưa mắt đến trên người Tần Huyên lúc này vẫn chưa mở miệng.
“Mang cháu đi cứu mẹ sao?”. Tần Huyên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Dưới màn đêm, con ngươi Triều Ca đen láy giống như trong tròng mắt ấy phát ra một ý cười óng ánh.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Xe vừa mới dừng lại bên ngoài hội trường, một toán phóng viên liền xô tới vây quanh.
Dạ Huyền cầm điện thoại di động trong tay, đáy lòng hoang mang không ngớt.
“Lát nữa em cái gì cũng không cần nói, tất cả giao cho anh”. Tần Địch Phi nhìn thấy cô tựa hồ vô cùng căng thẳng, đáy lòng nổi lên một chút hổ thẹn, vội nắm chặt tay bé nhỏ của cô có chút lạnh lẽo.
Đột nhiên cảm thấy ấm áp làm cho Dạ Huyền run lên một hồi, khi bình tĩnh lại, cửa xe đã bị người bên ngoài mở ra, mà Tần Địch Phi cũng đã xuống xe, ý cười dịu dàng nhìn về phía cô vẫn còn ở bên trong.
Một lần lại một lần đèn flash rơi trên người cô, Dạ Huyền nhất thời có chút mơ hồ, khi nhìn thấy Tống Dạ Nghiêu trong đám đông, cô cố nén cảm giác không tốt tận đáy lòng xuống, đỡ lấy tay Tần Địch Phi, từ trên xe bước xuống.
Hai người cùng đứng cạnh nhau thật giống như vương tử cùng công chúa trong đồng thoại bước ra, khiến cho không ít người vây quanh.
Tần Địch Phi đưa tay dừng trên eo cô, cô muốn thoát ra, Tần Địch Phi lại tự nhiên đưa cô nhào vào lồng ngực mình, cực kì cẩn trọng vén tóc cho cô, nhẹ giọng thì thầm “Cười lên nào, bằng không em làm tất cả đều uổng phí”.
Dạ Huyền quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt đối diện nửa phút, rồi rời đi, hai người đáy mắt đều toát ra ý cười nhu hòa.
“Tần tiên sinh, nghe nói buổi dạ tiệc từ thiện lần này ngài đặc biệt tổ chức vì Tần thiếu gia, là muốn cầu phúc cho tiểu thiếu gia sao?”. Đèn flash vẫn nháy liên tục, phóng viễn dĩ nhiên bắt đầu đi vào vấn đề.
Tay Dạ Huyền bị Tần Địch Phi nắm chặt, lòng bàn tay anh vò bàn tay đầy mồ hôi của cô một lần rồi lại một lần. Một lát sau, Dạ Huyền nghe được bên tai một giọng nói trầm ổn vang lên “Đúng vậy, vì con trai cũng vì phu nhân cầu phúc”.
Tâm tình Dạ Huyền nhất thời thả lỏng mấy phần, cô như trước tựa trong lồng ngực Tần Địch Phi, trên mặt mỉm cười, ánh mắt cũng không dám nhìn quá xa.
Một vấn đề vừa mới kết thúc, lại có một âm thanh nữa vang lên.
“Không biết Tần tiên sinh đối với việc gần đây Tần phu nhân cùng một người đàn ông xa lạ ở chung có suy nghĩ ra sao? Mặt khác, mọi người dường như cũng biết sinh nhật con trai ngài là ngày mười tháng hai, thế nhưng năm đó Tần tiên sinh tháng sáu mới kết hôn, đối với việc này, tôi nghĩ người tò mò nhất định không phải có mình tôi?”
Tay Dạ Huyền được bọc trong áo choàng, không nhịn được run rẩy lên, cô vốn cho rằng đã đem tất cả mọi việc giấu thật kĩ, đến bây giờ mới phát hiện ra sinh nhật Tần Huyên lại là một sai lầm trí mạng!
Khóe miệng Lộ Xa trước sau là nụ cười nhạt đi tới bên cạnh Tống Dạ Nghiêu, mang theo một chút ý tứ dò xét.
“Trước khi phu nhân đem gả cho tôi cũng đã mang thai Tần Huyên, nếu không phải sáu tháng sau mới tốt nghiệp, tôi đã sớm cưới về nhà. Còn những chuyện khác, vợ chồng trong lúc đó khó tránh khỏi qua lại, người ngoài đồn đại không thể tin. Tôi trước sau tin tưởng phu nhân vô cùng yêu tôi, có phải không, Dạ Huyền? ”. Tần Địch Phi nắm tay Dạ Huyền, động tác vô cùng mềm mại, rồi lại nắm mạnh một cái làm cô có chút run run, đem thân thể của mình cho cô dựa vào, lấy cô để diệt trừ hoang mang.
Đối diện với cặp mắt dài mỉm cười của Tần Địch Phi, Dạ Huyền nhất thời không biết trả lời thế nào.
Chuyện của cô cùng với Triều Ca, Lộ Xa vẫn là người hiểu chuyện, có thể hiện tại Tần Huyên đang ở trong tay Tống Dạ Nghiêu, hai người kia đứng chung một chỗ là có ý gì?
Từng mảnh, từng mảnh hoa tuyết từ trên trời lay động rơi xuống, có một chút hoa tuyết rơi xuống tóc Dạ Huyền. Tần Địch Phi dường như cũng không vội chờ đáp án của cô, trái lại vô cùng thoải mái phủi đi hoa tuyết trên tóc cô. Từng mảnh, từng mảnh bị lấy xuống, giống như hoa tuyết bay xuống là một loại cảm giác cực kì không tốt.
Hành động này của Tần Địch Phi làm cho xung quanh cực kỳ yên tĩnh,Tống Dạ Huyền không hiểu tại sao Tần Địch Phi biết rõ suy nghĩ trong lòng của cô, còn muốn tự hạ thấp mình như vậy?
Khi tay Tần Địch Phi lần thứ hai chạm vào mái tóc dài của cô, Tống Dạ Huyền bắt lấy anh ta, đang muốn lên tiếng thì bỗng có một giọng nữ quen thuộc khá là vui vẻ vang lên “Triều Ca, anh cũng tới rồi sao?”.
Ánh mắt Tống Dạ Huyền không tự chủ được hướng về phía sau….
Giờ khắc này, cuối cùng cô cũng đã hiểu được sự đáng sợ của Định luật Murphy*.
* Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: “Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế” (tiếng Anh:Anything that can go wrong, will go wrong.) Một nghiên cứu về định luật này đã nhận giải Ig Nobel vào năm 2003( Theo Wikapedia)
Càng sợ có chuyện, càng sẽ xảy ra chuyện, mà người càng không muốn gặp lại càng phải gặp!
“Vâng, tôi yêu anh ấy, còn có con của chúng tôi”. Ánh mắt Dạ Huyền bất ngờ thu lại, ban đầu muốn nắm lấy tay Tần Địch Phi với vẻ mặt bình thản nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi khi nắm đến lòng bàn tay của anh ta.
Dạ Huyền cảm thấy sự thản nhiên qua hơi thở trên người Tần Địch Phi. Trái tim trong nháy mắt giống như bị người ta quăng xuống đáy vực sâu vậy. Cuối cùng cô cũng hiểu được cái bẫy của Tần Địch Phi giành cho cô cùng Triều Ca.
Chỉ có điều Tần Địch Phi dùng một phương thức khác nói cho cô biết: hãy trở lại với thân phận Tần phu nhân đi!
Tại sao cô lại ngốc nghếch tin rằng Tần Địch Phi sẽ thật sự quan tâm đến cô, không nỡ làm cô tổn thương, còn nguyện ý tin tưởng anh ta như vậy?
Dạ Huyền bị Tần Địch Phi ôm chặt eo, làm cho cô không thể quay đầu, cũng không dám quay đầu lại.
Thế nhưng anh lại nhẹ nhàng liếc qua Đường Triều Ca cùng Lộ Xa, vẻ mặt đắc ý không để lộ quá rõ ràng, không nói một lời ôm chầm lấy Dạ Huyền hướng bên trong đi vào.
Ban đầu Tần Địch Phi tổ chức dạ tiệc từ thiện này là vì Tần Huyên, cho nên hàng năm Dạ Huyền đều tham gia, những người tham dự gần như cũng đều hiểu rõ.
Tần Địch Phi mang theo cô đi dạo giữa sân, thỉnh thoảng lại tán gẫu cùng một vài người khác.
“Có mệt không?”. Tần Địch Phi nắm lấy cả hông của cô, giọng điệu vô cùng ôn nhu.
Dạ Huyền vốn định rời đi nhưng ở đây có không ít ánh mắt dõi theo, cô vừa muốn thoát ra lại trở về như cũ, đột nhiên đèn flash lóe lên, Tần Địch Phi còn ra sức kéo cô lại chụp ảnh cùng.
“Nếu như bây giờ anh thả tôi đi, tôi chắc chắn sẽ không làm liên lụy anh”. Thừa dịp mọi người không để ý, cô ở trong ngực Tần Địch Phi cười lạnh, vừa đi vừa nói.
Anh ta hẳn là biết cô đang nói cái gì “Đi đi!”
Lúc này, dép cao gót của cô đột nhiên dẫm phải vật gì đó khuỵu xuống, rồi lại đúng lúc ấy Tần Địch Phi đỡ được cô “Tức giận cũng đừng làm hại bản thân mình như thế!”
Dạ Huyền bị bất ngờ làm cho kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn cực kì nhanh chóng dời đi tay Tần Địch Phi trên vai mình, vẫn còn đứng vững được.
“Ai nói tôi tức giận?”. Cô rõ ràng tâm tình rất tốt.
Đây không phải là sự cố lớn nhưng Tần Địch Phi lại là chủ nhân tiệc rượu cho nên thu hút không ít ánh mắt hiếu kì nhìn tới, mà trong số này, cũng có cặp mắt kia như hắc diệu thạch thu vào trong tầm mắt hết thảy, giống như bao con mắt nam nhân khác.
Hai người nhìn nhau nửa phút, Tần Địch Phi cuối cùng cũng đành chịu thua.
“Đường Triều Ca không phải anh mời”. Đối với sự xuất hiện của Đường Triều Ca, Tần Địch Phi cũng kinh ngạc không thua kém Tống Dạ Huyền. Đây là tiệc rượu tư nhân, anh cũng không nhớ rõ có sai người gửi thư mời cho Đường Triều Ca hay không.
Dạ Huyền vội lấy tay vén tóc ra sau đầu, nở một nụ cười về phía anh ta “Anh cho rằng tôi còn có thể tin anh sao?”
Hai tay của cô bỗng nhiên bị nắm lấy, Dạ Huyền cắn môi,đang muốn mở miệng liền đối diện với đôi mắt chân thành kia, nhất thời những gì muốn nói ra đều nghẹn lại.
Không còn cách nào đành đưa mắt đi chỗ khác, cô không nên nhẹ dạ đối với Tần Địch Phi, không phải sao?
“Tôi đưa em đi nghỉ một lát”. Tần Địch Phi thu vào trong tầm mắt thần sắc của cô, biết rằng cô sẽ không đôi co với mình, giọng điệu cũng ôn nhu đi rất nhiều, thấy cô không phản đối, liền ôm hông cô định rời đi.
“Hai vị xin chờ chút!”. Lộ Xa cố tình lên tiếng từ phía sau.
Dạ Huyền ngoảnh lại nhìn thoáng qua, cùng Tần Địch Phi đồng thời xoay người lại, không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lộ Xa đứng bên cạnh anh.
Ngày thường anh vẫn thích mặc áo sơ mi trắng, nhưng Dạ Huyền vẫn biết, Đường Triều Ca đẹp nhất khi mặc áo sơ mi màu đen.
Khi đó ở cùng một chỗ với anh, hoàn toàn là do hoàn cảnh bức bách, nhưng đợi cho đến khi cô yêu anh không cách nào kiềm chế, thứ cô yêu nhất ở anh chính là loại khí chất này.
Đôi lông mày đen ánh như được nhuộm bằng mực, đôi mắt đen láy sáng ngời như ngọc, cả người lại giống như là hắc phổ lý. Khi anh mặc áo sơ mi màu đen cũng là lúc hàng ngàn vạn ánh sáng bao quanh, màu đen ẩn chứa sự trầm ổn, nhưng cũng xen lẫn sự hoang dã bất kham.
Một người đàn ông như vậy, có thể nào khiến cho người ta không say đắm?!
“Dạ Huyền, đã lâu không gặp!”. Thấy bầu không khí giữa ba người có phần khẩn trương, Lộ Xa đành lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này.
Bỏ đi, anh làm bia đỡ đạn, vừa rồi mới bị người nào đó oanh tạc, hiện giờ có thành tro tàn cũng coi như là thoát khỏi bể khổ!
“Vâng, em vẫn ổn”. Dạ Huyền nhớ tới khi đó cô ngang ngược, không thích Triều Ca ăn mặc như vậy, Triều Ca tuy rằng tức giận nhưng cũng vẫn làm theo lời cô, nhéo mũi cô rồi cầm quần áo thay đi. Anh nói, nếu ngày nào đó cô chạy theo người khác, anh nhất định sẽ mặc như vậy để quyến rũ cô trở về bên anh.
“Có tôi ở đây, cô ấy rất khỏe”. Tay Tần Địch Phi đặt trên eo cô bỗng nhiên nắm chặt, anh ta cúi đầu xuống, ghé sát bên tai Dạ Huyền. Dạ Huyền theo bản năng quay đầu đi, lọn tóc quăn màu nâu hất sang một bên, để lộ ra một mảng da trơn bóng trên đó có một dấu hôn màu tím.
Con ngươi đen nheo lại hướng về phía Dạ Huyền.
“Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, mọi người từ từ tán gẫu”. Dạ Huyền nói, đẩy tay Tần Địch Phi đang nắm chặt eo cô, nhấc váy thong thả bước đi.
Tần Địch Phi đang định đuổi theo, nhưng Lộ Xa đã đến chặn trước mặt “Tần tiên sinh, không biết ngài có hứng thú với mảnh đất phía đông kia không?”
Số làm bia đỡ đạn thực sự là bi kịch! Trong lòng Lộ Xa yên lặng cầu nguyện cho chính mình.
“Lộ tổng gần đây đối với rất nhiều chuyện đều cảm thấy hứng thú”. Tần Địch Phi vừa dừng lại liền nhìn thấy Đường Triều Ca cúp máy, nhếch miệng cười khinh thường nghênh ngang rời đi.
Tần Địch Phi không khỏi tức giận, hành động vừa rồi của Lộ Xa, Tần Địch Phi không phải không nhìn ra. Thế nhưng anh trước sau nhìn không ra, tài lực Lộ thị có hạn dựa vào cái gì dám chủ ý đối đầu hai nhà Tần-Tống?
“Dạ Huyền, rốt cuộc là có chuyện gì với Tần Huyên?”. Dạ Huyền vừa đi ra hai bước, liền bị Tống Dạ Nghiêu đuổi theo đến đây, buổi dạ tiệc này, dĩ nhiên anh ta đã đạt được mục đích.
Dạ Huyền bình ổn lại đáy lòng đau nhức “Anh à, lời này của anh là có ý gì?”
“Anh nhớ tháng tư năm ấy em cùng Tần Địch Phi mới gặp nhau, Dạ Huyền, em biết anh đang nói cái gì!”
Tống Dạ Nghiêu hiểu rõ tính tình em gái mình, hành động nông nổi, không lường trước hậu quả, lại làm ra chuyện bê bối như vậy! Lẽ nào cô không nghĩ tới sau lưng còn có bao nhiêu con mắt nhìn vào bọn họ ư.
Chuyện kết hôn năm đó, Tống Dạ Huyền không buồn để ý đến cả nhà trên dưới phản đối, kiên quyết một mực cùng Tần Địch Phi kết hôn, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu thì mất tích, mãi đến hơn một năm sau Tần Địch Phi mới đưa cô cùng Tần Huyên trở về, khi đó Tần Huyên đã hơn một tuổi.
Bởi vậy nên mọi người không nghĩ quá nhiều về chuyện của Tần Huyên.
“Nếu như Tần Huyên không phải là con trai của tôi và anh ta, anh cho rằng chúng ta còn có thể đứng cùng nhau ở đây sao?”. Dạ Huyền trừng mắt cùng Tống Dạ Nghiêu, Tống Dạ Nghiêu lẽ ra có thể hiểu rõ ý của cô, dạ tiệc từ thiện này là Tần Địch Phi làm cho Tần Huyên, mà cô xuất hiện tại nơi này cũng là bởi vì Tống Dạ Nghiêu dùng Tần Huyên dồn ép cô.
Đối đầu với nhau ánh mắt Tống Dạ Nghiêu cũng có chút bất đắc dĩ mà đáy lòng Dạ Huyền cũng không dễ chịu gì. Từ nhỏ Dạ Nghiêu đã cưng chiều cô, tính tình cô kiêu căng như vậy phân nửa cũng do Tống Dạ Nghiêu, nhưng chuyện hôm nay anh làm với cô khiến cho cô không cách nào tha thứ.
Dạ Huyền cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt thiếu dưỡng khí, liền xoay người nhanh chóng rời đi.
Dạ Huyền vừa đi tới ban công, cô nhìn thấy một bóng lưng đuổi theo, vội quay đầu nói “Triều Ca, thực sự xin lỗi!”
“Dạ Huyền, là anh”. Hoắc Trạch nhìn thấy cô cùng Tần Địch Phi đi với nhau, đã muốn tiến lên nói chuyện, nhưng Tần Địch Phi ở đó, anh lại không thể nói nhiều. Khó khăn lắm mới thấy cô một mình, liền lập tức chạy đuổi theo.
“Hoắc Trạch”. Dạ Huyền đưa tay ra… “Xin lỗi, em cho rằng…”. Dạ Huyền còn chưa nói xong, liền nhìn thấy có một bóng người đi tới.
“Hoắc Trạch, Húc Nghiên ở bên kia”. Triều Ca đi tới, giọng điệu bình thản nói.
Nghe thấy tên Lục Húc Nghiên, Hoắc Trạch lại nhìn vẻ mặt hai người, vội vàng rời đi hướng khác.
Buổi tối tuyết rơi đặc biệt yên tĩnh.
Nhưng buổi tối yên tĩnh như vậy, Đường Triều Ca bình tĩnh như vậy lại làm cho Dạ Huyền thấy rất xa lạ, sợ hãi.
Thực ra, từ một khắc khi anh xuất hiện, tâm tình như vậy chưa bao giờ biến mất.
Gió đem màn cửa thổi tung lên, ngăn cách tầm mắt bên trong với bên ngoài.
Triều Ca bước về phía trước mấy bước “Có chuyện gì muốn nói với anh sao? Không cần giải thích”.
“Xin anh tin tưởng em”. Dạ Huyền nói ra câu này thì đã có chút hối hận rồi, bởi vì cái gì cô cũng không nói ra được thì Triều Ca tin tưởng cô cái gì đây?
Triều Ca cười khẽ, sau đó gật gật đầu.
Tuyết rơi ban đêm, khiến màu đen không còn là màu sắc chủ đạo, bên trong tiết ra ánh sáng yếu ớt, Dạ Huyền thấy Triều Ca trước sau như một chăm chú thay cô lau lau khóe mắt đã ướt, ngón tay khẽ vuốt qua cổ cô, nơi còn dấu hôn in lại rõ ràng.
Một lúc sau cô mới nghe được tiếng nói trong trẻo của Triều Ca vang lên, “Hừm…”. Triều Ca trầm ngâm “Những việc ngốc nghếch như vậy sau này nhớ đừng làm, Dạ Huyền, Tần Huyên đã năm tuổi, em là người lớn rồi”. Làm việc phải cân nhắc hậu quả.
Triều Ca cùng cô đối mặt, đem nửa câu nói phía sau ném vào đáy lòng.
Cứ coi như thật sự không liên lạc được với anh, hoàn toàn có thể tìm Lộ Xa, tại sao lại chọn cách làm như vậy, đem tất cả đánh cược, vẫn là một ván bài không có khả năng thắng!
Lẽ nào cô không nghĩ tới nếu như Tống Dạ Nghiêu vẫn muốn giữ Tần Huyên trong tay từng bước từng bước một bức cô, đến lúc đó cô sẽ làm như thế nào?
Dạ Huyền có chút chột dạ nét mặt thay đổi, tránh đụng vào anh, lui về phía sau hai bước “Triều Ca, anh đừng như vậy nữa có được không?”
Cô tình nguyện nhìn thấy anh giận dữ, mắng cô một hồi, hoặc là đem Lục Húc Nghiên tìm cô mắng một trận cũng được, dù sao cũng tốt hơn anh cứ như vậy yên tĩnh nhìn cô, làm cho cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người đột nhiên biến thành cả năm ánh sáng bên ngoài.
Triều Ca hụt hẫng ngừng tay lại, cũng xoay người xem tuyết rơi “Như vậy không tốt?”
Dạ Huyền nắm chặt lấy tay phải của anh “Triều Ca, em cầu xin anh quay về, có được hay không? Em sẽ giải thích, hết thảy, tất cả em đều có thể giải thích, xin anh đừng ở lại đây lúc này, được không?”
Cũng là một đêm tuyết rơi như vậy, anh đã từng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô ngẩng lên, nói với anh bọn họ rất có duyên, mà hiện tại cô lại muốn anh rời đi.
Anh nhẹ nhàng đem tay mình rút khỏi tay cô, lui lại hai bước “Mặc Nhiễm khoảng mười phút nữa sẽ đem thằng bé tới đây”.
Vẻ mặt Dạ Huyền vốn bi thương, trong nháy mắt tất cả đều biến thành khiếp sợ.
Cô biết Mặc Nhiễm ở nơi nào, như vậy thằng bé trong lời Triều Ca nói cũng không khó đoán.
Dạ Huyền đột nhiên như nghe thấy tiếng huyết dịch chảy trong mạch máu, hóa ra, trong thế giới này mỗi sự việc xảy ra đều sẽ có người đau khổ.
Dù là huyết dịch chảy trong mạch máu cũng sẽ cùng mạch máu có ma sát; mặc dù nỗi đau này nuông chiều bản thân nhưng trong tương lai sẽ làm cho cô cảm thấy so với xé nát cơ thể càng đau đớn hơn!
“Anh về trước, em chơi mệt rồi hãy nhớ còn có anh đang chờ em”. Dạ Huyền nhìn bóng lưng anh rời đi nước mắt lã chã rơi, cực kỳ giống bộ dáng lần đầu tiên cô gặp lại anh, chỉ là trên mặt của anh, ít đi nụ cười thân thiết khi đó.
Rõ ràng rất ôn nhu nhưng lại rất tàn nhẫn.
Không biết là anh đau hay vẫn là chính mình đau.
Triều Ca vừa rời đi, Hoắc Trạch lại quay lại.
“Dạ Huyền, cùng anh ấy nói chuyện đi, em còn tiếp tục như vậy sẽ hỏng chuyện”
Dạ Huyền lấy hai tay che mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống “Nói thế nào, em nên bắt đầu từ đâu, từ thân thế Tần Huyên, hay từ khi em cùng anh ấy chia tay? Hoắc Trạch, chuyện này tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao tất cả mọi người đều muốn ép em. Em chỉ muốn tìm lấy một người để yêu thương, sau đó sinh con cho anh ấy, sau đó sống một cuộc sống đơn giản hạnh phúc, khó như vậy sao? Em phải rất vất vả mới có được Tần Huyên, khó khăn lắm mới lấy lại dũng khí ở bên cạnh Triều Ca, em cho rằng tất cả những điều này chính là hạnh phúc, quay đầu lại, tất cả những thứ này đều vô nghĩa. Hoắc Trạch, em rốt cuộc đã làm sai chuyện gì rồi?”
Hoắc Trạch thở dài, đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô, cho cô mượn vai anh!
“Dạ Huyền, em không có làm sai, chỉ là quá kiên cường, cũng quá bướng bỉnh rồi! Lúc anh ta trở về, em hẳn nên đem tất cả những chuyện này nói cho anh ta nghe, bảo vệ Tần Huyên không chỉ là trách nhiệm của một mình em, anh ta càng không thể trốn tránh trách nhiệm! Tần Huyên có quan hệ với anh ta, không nên vì cái được em cho là bảo vệ mà bị miễn cưỡng cắt đứt. Dạ Huyền, buông tha cho chính bản thân em đi, nhân sinh còn có mấy cái trăm năm, em thật sự có thể buông tay anh ta từ đây ư”.
Lời này của Hoắc Trạch chính là chân thành, ấn tượng của anh đối với Tống Dạ Huyền trong quá khứ cũng không sâu sắc, nhưng thời điểm nhìn thấy bóng dáng cô, đã thay đổi triệt để.
Triều Ca nhìn thấy Tống Dạ Huyền, vẫn là một Tống Dạ Huyền không hoàn chỉnh, nếu anh biết được tất cả những chuyện kia, anh ta hẳn là cũng sẽ không bao giờ buông tay!
“Dạ Huyền, nghe anh, đi nói với anh ta đi, khi anh ta còn chưa đi xa, nhất định vẫn còn kịp!”. Hoắc Trạch đỡ lấy hai vai của cô, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Dạ Huyền lau sạch nước mắt “Thật sự còn có thể sao?”
Hoắc trạch gật đầu “Dạ Huyền, không phải em cũng thấy anh ta cũng đã nỗ lực rồi sao?”
Nhìn thấy trên mặt Tống Dạ Huyền mang theo sự mong chờ, Hoắc Trạch vội cười, lau nước mắt cho cô “Mau đi đi, nếu không thực sự sẽ không kịp, nếu như Tần Huyên đã đến, anh sẽ đưa nó về nhà anh”.
Vừa nãy anh vẫn không hề rời đi ngay, đứng gần đó nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
“Được, Hoắc Trạch, cảm ơn anh!”. Dạ Huyền lúc này mới vội vàng lau lau nước mắt, nắm thật chặt áo khoác trên người, chạy ra phía ngoài.
Dạ Huyền vừa muốn chạy xuyên qua hội trường, liền bị Tần Địch Phi phát hiện, kéo cô trở về “Em muốn đi đâu?”
“Tần Địch Phi, anh buông tôi ra, tôi thấy không khỏe, muốn về nghỉ rồi”.
“Vậy tôi cùng em trở về”. Tần Địch Phi liếc mắt liền thấy vẻ tránh né từ đáy mắt cô.
“Tần Địch Phi, những thứ có thể làm, tôi đều đã làm, chúng ta không nên tiếp tục như vậy…”
“Tần phu nhân, tôi van xin người, người bỏ qua cho tôi đi!”. Dạ Huyền đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên hai chân bị người nào đó ôm lấy, mà một giọng nói quen thuộc cũng rơi xuống bên tai.
Tại sao lại là Liễu Tĩnh?
Dạ Huyền cả kinh lui lại hai bước, Tần Địch Phi cũng không nhớ rõ người nữ phục vụ trước mặt này là ai, nhưng nghe đến nói tên Tống Dạ Huyền, đột nhiên cảnh giác không ít!
Chuyện tối nay, tựa hồ cũng không đơn giản như vậy!
“Liễu tiểu thư, tôi thông cảm với cô cũng là mẹ, nhưng mà xin cô hãy tự để ình một con đường lui!”. Đều là mẹ, ngoại trừ việc không thích cách làm của Liễu Tĩnh, cô vẫn đồng tình với cô ta.
“Làm mẹ?”. Liễu Tĩnh có chút mơ hồ ngẩng đầu, trước đó vài ngày nhìn thấy khuôn mặt trắng noãn, nhưng hiện tại lại có chút ảm đạm, ánh mắt trong trẻo cũng có chút đục ngầu. “Con của tôi đã không còn, van cầu cô, ta van cầu cô, buông tha cho tôi, có được không? Tôi đến đây chính là muốn xin cô buông tha, tôi cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không muốn………”
Ánh mắt Dạ Huyền quét xuống bụng dưới Liễu Tĩnh, lại nhìn ngược lên Tần Địch Phi, đột nhiên ý thức được, buổi dạ tiệc tối hôm nay đã thật sự trở thành chuyện cười cho thiên hạ!
Dạ Huyền nhìn Liễu Tĩnh bất lực bị bảo vệ tách ra khỏi người cô, cô không biết nói gì cho phải, rất nhiều ánh mắt rơi trên người cô, có người đồng tình, có người xem thường, cũng có người ba phải.
Đợi đến Liễu Tĩnh bị bảo vệ mang ra ngoài, Tần Địch Phi mới có cơ hội đứng trước mặt cô “Em không sao chứ?”
Tống Dạ Huyền nhìn bộ dạng tha thiết của anh ta, có chút chán ghét đẩy ra “Tần Địch Phi, anh làm tôi muốn buồn nôn!”
Có lúc thật sự hận chính mình giờ khắc này còn có thể hô hấp, hận sức hút của trái đất còn tồn tại, hận nước mắt còn có thể rơi xuống!
Tần Địch Phi cũng không vội giải thích với Tống Dạ Huyền, ánh mắt của anh rơi vào những đám túm năm tụm ba kia, tựa hồ muốn bới móc ra cái gì đó.
“Mẹ, mẹ…”. Âm thanh non nớt vang lên, cắt ngang đại sảnh yên tĩnh, Dạ Huyền lặng lẽ như nước trên mặt hồ cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Tần Huyên được Mặc Nhiễm dắt, chẳng biết lúc nào đã đứng ở trong đám người, đang xem cô cùng Tần Địch Phi.
“Tần Huyên, ra với mẹ nào”. Dạ Huyền ngồi xổm xuống một cách cứng ngắc, cổ họng run lên phát ra một chuỗi âm thanh, nỗi nhau như tê tâm liệt phế.
“Mẹ mẹ ——” Tần Huyên nhào tới ngực của cô, oa thanh khóc rống lên.
“Tần Huyên”. Dạ Huyền hận không thể đem thân thể nhỏ bé của Tần Huyên hòa vào máu thịt của mình, cũng còn may, tất cả mọi chuyện đã là quá khứ, Tần Huyên cuối cùng đã trở về.
Hai mẹ con ôm nhau rơi lệ thật cảm động, làm ọi người xung quanh tò mò, nhưng lúc này cô còn lòng dạ nào nghĩ đến những việc này. Buông Tần Huyên ra, lại ôm chặt lấy Mặc Nhiễm “Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã mang thằng bé về!”
Mặc Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói “Trước tiên, cậu mang Tần Huyên đi tìm anh ấy, chuyện còn lại cứ giao cho tớ!”
Dạ Huyền vội vàng gật đầu, cô biết Mặc Nhiễm muốn ám chỉ điều gì.
Tần Địch Phi sau khi chính mắt nhìn thấy Tần Huyên xuất hiện, liền không nói một lời, bởi vì anh to rõ ràng đã thấy ánh mắt Tần Huyên nhìn sang xen lẫn một tia xa lạ cùng khó hiểu.
Tần Địch Phi không ngăn cản Tống Dạ Huyền ôm Tần Huyên chạy ra ngoài, vẻ mặt hờ hững nhìn Mặc Nhiễm đi tới phía Tống Dạ Nghiêu.
Anh ta nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ còn lại trong tay, ánh mắt quét về phía Tống Dạ Nghiêu gần đó, một ván cờ này, ngay tại đây anh đã thua!
Khi vừa mới bắt đầu, Tống Dạ Nghiêu không tiếc dùng Tần Huyên ép Dạ Huyền trở về bên cạnh anh ta, mà khi Đường Triều Ca bắt đầu xuất hiện tại đây, tất cả những thứ này lại lặng lẽ xoay chuyển. Tống Dạ Huyền thừa nhận quan hệ hôn nhân của bọn họ trước mặt mọi người, xem như là khi đó đã cắt đứt quan hệ giữa cô và Triều Ca. Tần Địch Phi có thể rõ ràng, một khắc đó khi Tần Huyên trở về, cũng là lúc Dạ Huyền không kiêng nể gì kiên quyết ly hôn với anh.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi!
Tần Tống hai nhà trong lúc đó quan hệ bị chém đứt, người được lợi lớn nhất sẽ là ai?
Là Lộ Xa?
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Hoắc Trạch bảo tài xế dừng xe trước cửa nhà Triều Ca, lúc này mới quay lại xem Tống Dạ Huyền một mặt bất an. Tần Huyên ngồi trong lòng cô, hai mẹ con đều vô cùng yên tĩnh, Hoắc Trạch nhìn Tần Huyên, không khỏi cảm thán thời gian trôi thật nhanh.
“Đừng quá lo lắng, nếu như anh ta tự mình rời đi, chứng tỏ anh ta đã hiểu nỗi khổ tâm trong lòng em”.
Nghe Hoắc Trạch, Dạ Huyền vội thu hồi ánh mắt, lẳng lặng vuốt cái đầu nho nhỏ của Tần Huyên.
“Hoắc Trạch, có phải em luôn tự ình là đúng?”
Luôn cho rằng mình có thể giải quyết ổn thỏa chuyện nguy hiểm tối nay, lại không nghĩ rằng Tần Địch Phi cùng Tống Dạ Nghiêu sẽ hợp tác đưa cô vào bẫy?
Thậm chí suýt chút nữa…
Dạ Huyền cắn môi, không dám để ình rơi lệ trước mặt Tần Huyên.
Hoắc Trạch dựa vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nở nụ cười “Có một số việc không thể chỉ nhìn vào mặt bên ngoài”.
Nếu như lúc này Dạ Huyền ngẩng đầu, có thể nhìn thấy trên mặt Hoắc Trạch né tránh sự lo lắng mơ hồ, nếu như tinh tế nhìn sang sẽ phát hiện ra đó chính là đồng tình.
Hoắc Trạch không yên lòng Tần Huyên đi theo Tống Dạ Huyền vào buổi tối, liền đưa Tần Huyên về nhà mình một đêm. Tống Dạ Huyền cũng không phản đối, Tần Huyên tuy có chút không bằng lòng, nhưng vẫn là Dạ Huyền khuyên bảo rồi cùng Hoắc Trạch rời đi.
Nhìn xe Hoắc Trạch đi xa, Dạ Huyền lấy chìa khóa mở cánh cửa sắt bên ngoài, đi vào bên trong.
Gió lạnh vù vù thổi, ánh đèn chính trong phòng tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, ngẫu nhiên có vài tia sáng xuyên qua cửa sổ vương trong tuyết, lưu lại một đường viền nhấp nhô.
Trong phòng khách, đôi tay Đường Triều Ca nắm chặt thành nắm đấm, máu trong người như chảy nhanh hơn, anh giương mắt nhìn về phía bàn ăn trống rỗng cách đó không xa, trên bàn là những ly rượu đỏ, ánh mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, nghi ngờ, nhưng dường như có chút không xác thực.
Hơi thở quen thuộc của phụ nữ dần dần lại gần, vẻ hoài nghi trong đáy mắt Đường Triều Ca cũng dần dần tan biến. Mùi hương nồng nàn mềm mại của bàn tay từ phía sau đặt lên hai mắt anh, cánh môi như cánh anh đào nhẹ nhàng cọ qua cằm anh, khé liếm đến hầu kết, lại tiện đà kéo ra tứ phía…
Cùng với hôn môi, cắn xé, cảm giác tê dại dần dần trào lên bên trong cơ thể.
Triều Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng nói trở nên hỗn loạn xen lẫn chút cưng chiều, “Đừng che, anh không nhìn là được chứ gì”.
Đôi mắt anh dừng lại trên tay cô, lập tức lui lại một chút, đôi mắt Triều Ca quả nhiên nhắm lại, nhận ra cô đang thăm dò, ý cười của anh càng sâu, âm thanh cũng có chút khàn khàn mờ ám “Dạ Huyền, anh chưa bao giờ lừa em”.
Anh đưa tay, đem người phía sau ôm vào trong ngực.
Dạ Huyền vừa đi tới cửa, liền nghe thấy trong phòng truyền đến vài tiếng động khác thường, Dạ Huyền vội móc chìa khóa ra, run rẩy mở cửa, nhanh chân đi vào trong nhà.
Trên ghế sa-lông trong phòng khách có hai bóng dáng quen thuộc, Lục Húc Nghiên quần áo lơ lửng trên eo, mà áo sơ mi màu đen của Triều Ca cũng rơi trên mặt đất. Trong không khí mơ hồ di chuyển một cỗ cực kỳ ám muội. Dạ Huyền nhất thời choáng váng, cảm thấy như đang đứng trong sương lạnh, như nghe được âm thanh cơn gió đem bộ y phục cuối cùng tróc ra khỏi cơ thể, lại cảm thấy như đang đem thân đưa vào trong biển lửa, cuối cùng nhìn thấy một mảnh linh hồn còn lại bị đốt cháy đến không còn.
Chìa khóa trong tay Dạ Huyền rơi xuống, va chạm với mặt đất phát ra tiếng kêu lanh canh, cũng là lúc làm cho hai người đang dây dưa bừng tỉnh. Bốn ánh mắt đồng thời nhìn sang, Dạ Huyền tay nắm chặt rồi buông lỏng, miệng hô hấp vài lần, “Xin lỗi, tôi tới đưa chìa khóa”.
Dạ Huyền nói, lập tức cúi xuống lượm chìa khóa trên đất, như khoai lang bỏng tay ném lên bàn, xoay người định bước đi.
“Dạ Huyền!”. Triều Ca bỗng đứng dậy, cực kỳ nhanh chóng lướt qua người dưới thân, sắc mặt nhất thời đen lại, phóng dậy, muốn đi tới bên Tống Dạ Huyền, lại bị Tống Dạ Huyền dùng ánh mắt ngăn lại.
“Đừng tới đây, cứ coi như tối nay tôi chưa từng đến nơi này”. Dạ Huyền liếc mắt nhìn Lục Húc Nghiên, cảm giác nặng nề đau đớn tận đáy lòng nhất thời kéo đến. Cô không muốn biết vì sao lại gặp phải cảnh tượng như vậy, cũng rất mệt mỏi.
“Dạ Huyền, anh đưa em đến một nơi yên tĩnh”. Giọng nói Triều Ca có chút trầm thấp, nhanh chóng tiến lên nắm lấy đôi tay cô có chút lạnh lẽo.
“Triều Ca, anh không thể như vậy!”. Vốn là bị quấy rầy, Lục Húc Nghiên vừa tức giận lại oan ức, nhưng lại kìm nén trước mặt Triều Ca, không dám phát tác.
“Không cần, cảm tạ Đường tiên sinh, ý tốt của ngài, tôi sợ rằng không nhận nổi. Tôi chỉ là đến trả chìa khóa, làm lỡ chuyện của ngài, thật xin lỗi”. Dạ Huyền tránh khỏi tay Triều Ca, cuối cùng đánh giá một chút gian phòng này “Tôi từ nay cũng sẽ không tới nơi này nữa!”
Nói xong, liền xoay người chạy ra ngoài.
“Tống Dạ Huyền……..”. Triều Ca vừa đuổi theo hai bước, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đem cửa lớn đóng lại.
Nghe được tiếng cửa lớn phía sau đóng lại, Dạ Huyền không nhịn được quay đầu lại nhìn. Nghĩ tới trước đây xem TV, Dạ Huyền không khỏi bật cười, đưa tay lau nước mắt một cái, thật ra, điều đau đớn nhất trên thế gian này là tôi với anh dĩ nhiên không có quan hệ gì với nhau.
Gió bắc thổi vù vù, lúc Dạ Huyền đi ra, tuyết lại bắt đầu rơi, một tảng hoa tuyết lớn phiêu linh nơi đầu vai, nhất thời cảm thấy nặng nề.
Có thể là mặc ít, cô cảm thấy lạnh, rất lạnh, đường cũng thật dài thật dài, nhưng làm sao cũng không đi được đến cuối con đường…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui