Có Phải Yêu Nhau Không


“Tống tiểu thư, xin cứ nói”.
“Trợ lý Lăng biết chuyện của Tần Huyên, tất nhiên cũng biết chồng tôi họ Tần, nhưng tại sao trợ lý Lăng không gọi tôi là “Tần phu nhân” vậy?”
Dạ Huyền cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung, lúc bình thường, cô là người càng đơn giản càng dễ dàng cho qua chuyện, nhưng là từ tối hôm qua đến bây giờ, cô càng ngày càng phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Tuy rằng vấn đề xưng hô cô cũng không để ý, nhưng Lăng Phong lại cố tình sửa lại cách nói khiến cô cảm thấy thật không bình thường.
“Xưng hô như thế nào cũng chỉ là tên gọi mà thôi, Tống tiểu thư nghĩ quá nhiều rồi. Chẳng qua tôi nghe được chuyện cô muốn ly hôn, ông chủ rất khen ngợi Tống tiểu thư, gọi là Tống tiểu thư cũng do ông chủ dặn dò”. Tốc độ nói của Lăng Phong không nhanh không chậm, thậm chí có chút xem nhẹ, nhưng Tống Dạ Huyền lại càng nghe ra được trong tiếng ông chủ kia có mang vài phần tôn trọng.
“Hóa ra là như vậy”. Tống Dạ Huyền đánh giá căn phòng một chút, cũng muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, “Nhưng tôi vẫn muốn phiền trợ lý Lăng giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo, tôi muốn đón con trai lúc tan học!”
Lúc Tần Huyên tan học, cuối cùng đã nhìn thấy Tống Dạ Huyền ở cổng trường.
“Mẹ, cuối cùng cũng nhớ tới đã đem Tần Huyên bé nhỏ treo ven hồ Đại Minh rồi!”. Tần Huyên nhìn thấy Tống Dạ Huyền, vội vàng chạy tới.
Có thể vì hôm nay ở nhà trẻ một ngày, tâm trạng Tần Huyên cũng dịu đi không ít, giờ nhìn thấy Tống Dạ Huyền lại càng vui vẻ không thôi.
Tống Dạ Huyền ôm Tần Huyên lên, “Giờ đã là mùa đông, mẹ mà đem con treo ở ven hồ Đại Minh thì con đã sớm đông cứng thành cột băng rồi”.
Tần Huyên đã thay bộ quần áo khác, một cái áo bông màu xanh đậm, đại khái là Hoắc Trạch bảo người đi mua cho thằng bé, mặt mũi chân tay cũng coi như sạch sẽ, Dạ Huyền không khỏi mỉm cười, “Chú Hoắc đưa quần áo cho con, con có biết nói cảm ơn không?”
“Con nói rồi, nói rồi, mẹ, giọng mẹ nghe là lạ, là chú Triều Ca để mẹ bị cảm sao?”. Tần Huyên thấy Tống Dạ Huyền nở nụ cười, vội dụi tới dụi lui.
“Mẹ chỉ bị cảm mạo thôi, những người khác không liên quan, con chớ có nói nhảm, đi nào, tối nay chúng ta sẽ đi tới nhà dì Nhiễm”. Dạ Huyền nói, liền nắm lấy tay Tần Huyên, hướng về phía Nhiễm gia đi tới, nhưng Tần Huyên lại không chịu đi.

“Sao vậy, Tần Huyên, không phải chúng ta vẫn rất tốt sao?”. Dạ Huyền có chút khó hiểu.
Có thể bởi vì cô thường xuyên cãi nhau với Tần Địch Phi nên Tần Huyên so với những đứa trẻ cùng trang lứa có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nhưng vô tình cũng sẽ dễ cáu kỉnh .
Tần Huyên nhìn cô, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống.
Dạ Huyền phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, liền khom người xuống, “Sao vậy, Tần Huyên, đã xảy ra chuyện gì?”. Dạ Huyền một mặt giúp Tần Huyên lau nước mắt, một mặt liền hỏi.
“Có phải có bạn nhỏ nào trong vườn trẻ bắt nạt con không?”
Tần Huyên lắc đầu một cái, hai cái tay bé nhỏ trước ngực xoắn lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
“Có phải vì chuyện tối hôm qua không? Cậu của con thật sự không có ý gì khác, Tần Huyên, lẽ nào con đã quên là cậu con thương con nhất sao”. Dạ Huyền tiếp tục giải thích.
Tần Huyên vẫn lắc đầu như trước, nước mắt lại chảy ra càng nhiều.
“Mẹ bị bệnh, con lo ẹ không?”. Nghĩ đến cùng Dạ Huyền vẫn có chút không rõ.
Tần Huyên vẫn lắc đầu, thút tha thút thít, thỉnh thoảng còn nắm lại bàn tay nhỏ của mình lau nước mắt.
“Tần Huyên, vậy con nói mẹ nghe con bị làm sao? Con như vậy làm ẹ thực sự lo lắng, không phải chúng ta đã nói rồi, muốn hiểu nhau hơn thì có chuyện gì con phải nói với mẹ, mẹ không để ý đến kinh nghiệm của người bạn nhỏ đâu, trước đó chúng ta đều đã nói rồi sao?” Dạ Huyền vuốt cái đầu nhỏ của Tần Huyên để động viên thằng bé.
“Mẹ, tại sao chúng ta không về nhà? Tần Huyên muốn về……nhà….huhu….”. Dường như Tần Huyên đã kìm nén câu nói này từ lâu, đột nhiên thốt ra như vậy, tất nhiên cũng không kìm được nước mắt mà oa oa khóc.
Chân tay Dạ Huyền có chút luống cuống, “Được rồi, chúng ta không đến nhà đì Nhiễm nữa, chúng ta về nhà, về nhà, Tần Huyên, con đừng khóc nữa có được không? Con nhe vậy khiến người làm mẹ như ta cũng rất đau lòng”.

Tần Huyên ôm chặt lấy chân Tống Dạ Huyền, “Mẹ, con muốn nhà, con muốn bố, con muốn mẹ, con muốn hai người không cãi nhau nữa, giống như khi chúng ta ở cùng với chú Triều Ca vậy. Mẹ, mẹ dẫn con đến chỗ chú Triều Ca có được không?”
Thân thể Dạ Huyền như bị đóng yên tại chỗ, một màn tối qua tựa hồ như đang hiện ra trước mắt cô, Dạ Huyền vô lực tùy ý Tần Huyên lung lay chân mình, “Mẹ, mẹ gọi điện cho chú Triều Ca đi, để chú tới đón chúng ta về nhà có được không?”
Tuyết hậu sơ tình, trên đường người vốn không nhiều, Tần Huyên vẫn khóc như thế, Dạ Huyền ngồi xuống, vừa lau nước mắt cho thằng bé, vừa kiên trì giải thích, “Tần Huyên, mẹ biết trong lòng con không thoải mái, nhưng mẹ cam đoan với con, hai mẹ con chúng ta sẽ rất vui vẻ, không phải nhiều năm như vậy mẹ con ta vẫn sống cùng nhau rất vui vẻ hay sao?”
Tính cách Tần Huyên rất giống Tống Dạ Huyền, lời nói xong, nước mắt cũng đã lau, xem ra cũng chả có chuyện gì to tát.
“Mẹ, con có thể hỏi mẹ một vấn đề không?”
Thấy Tần Huyên không khóc, đáy lòng Tống Dạ Huyền trấn an không ít, “Đương nhiên có thể, chỉ cần mẹ biết, mẹ đều nói cho con, nhưng là nam tử hán đừng có suốt ngày khóc sướt mướt nữa, biết không?”
Tần Huyên gật gật đầu, hai cái tay bé nhỏ lại xoắn xuýt vào nhau, cái đầu nhỏ ngẩng lên rồi lại cúi xuống, cứ như vậy mấy lần mới lúng túng lên tiếng, “Mẹ, hiện tại bố, không phải bố của con, có đúng không?”
Khăn trong tay Dạ Huyền buông lỏng, gió bắc nổi lên, theo gió tung bay…
“Tần Huyên, con vừa nói gì?”
“Mẹ, bố con, có phải là chú Triều Ca không?”
Là nam tử hán, nói là làm, đây chẳng qua là thằng bé đồng ý đáp ứng người khác hỏi, cho dù Tống Dạ Huyền muốn đánh muốn mắng, thằng bé cũng đều muốn hỏi.
Dạ Huyền cười vô cùng ôn nhu, “Không phải, bố của con là Tần Địch Phi, chỉ cần con gọi ta một tiếng mẹ, liền sẽ phải gọi ông ấy một tiếng bố, hiểu không?”
“Nhưng mà…”. Tần Huyên còn muốn hỏi, nhưng nhìn thấy đáy mắt Tống Dạ Huyền có ý không thích, lại nuốt lời muốn nói trở vào, “Mẹ, mẹ đừng đau khổ nữa, thật sự con không muốn đến nhà dì Nhiễm”.

Tần Huyên xoa xoa mũi, cúi đầu.
Tống Dạ Huyền đột nhiên xạm mặt lại, “Tần Huyên, con trở nên quái đản như thế từ khi nào vậy”.
Không muốn đi chính là không muốn đi, tại sao lại nhiễu sự lòng vòng như vậy!
Còn hỏi cô vấn đề kỳ quặc kia!
Tần Huyên tiếp tục sờ mũi, điều này có thể trách thằng bé sao? Nếu không phải người nào đó bày cho nó ý đồ này, nó cho tới ban ngày ở bên ngoài cửa phòng học chụp cà rốt sao?
Bây giờ thằng bé mới phát hiện, nước mắt quý giá như thế nào. Lúc muốn nửa giọt cũng nhỏ không ra, nếu không phải cà rốt…hừ!
Thật sự con cũng không muốn như vậy, thế nhưng mẹ à, tuy rằng da dẻ con nhẵn nhụi, thế nhưng cũng không phải là cao su. Mỗi lần dì Nhiễm thấy mặt con, đều sờ nắn, mẹ, mẹ nói xem mặt của con có thể bị nắn đến biến dạng không?
Tay nhỏ nhắn của Tần Huyên bị lòng bàn tay Tống Dạ Huyền nắm lấy, hai người chậm rãi ngồi vào trong xe taxi, cảnh vật bên ngoài cửa xe không ngừng lùi về phía sau, Tần Huyên không thể không thay mình giải vây.
“Mẹ không phải thích nhất là đi siêu thị mua mì ăn liền sao? Mẹ mua mì ăn liền về nhà, bên trong mì ăn liền không phải vẫn là chất dẻo cao su sao?”
“…”
Thấy Tần Huyên quả thật có chút buồn rầu, Tống Dạ Huyền liền cho thằng bé chủ ý, “Đợi lát nữa nhìn thấy dì Nhiễm, con liền nói muốn đi siêu thị, sau đó mang dì Nhiễm đi chọn mì ăn liền, chờ cho cô ấy mệt, cũng là lúc không còn sức lực sờ nắn mặt của con rồi.”
“…”
Tần Huyên vui vẻ chui vào trong lòng Tống Dạ Huyền, “Mẹ, mẹ là tốt nhất!”
“Trên đời này chỉ có mẹ là tốt, câu nói này quả không phải là lừa người, hiểu không?”. Tống Dạ Huyền nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé, cười vô cùng thỏa mãn.
Dạ Huyền vốn đang tùy tiện trả lời, ai ngờ vừa vào cửa, thế nhưng Tần Huyên thật sự tiến lên ầm ĩ muốn Mặc Nhiễm dắt đi siêu thị mua mì ăn liền. Mặc Nhiễm vốn thướng thằng bé, Tần Huyên nói một câu, liền dắt ra ngoài, để cho Triều Ca cùng Dạ Huyền, hai người ở trong phòng.

Hai người ngồi trong phòng, Tống Dạ Huyền liếc mắt nhìn người phía đối diện, “Nếu như anh thích Tần Huyên, hãy đối xử tốt với nó một chút, đương nhiên cưng chiều quá mức là không cần thiết, như vậy nó sẽ rất vui. Từ giờ đến bữa ăn còn sớm, em đi ra ngoài một chút”.
Dạ Huyền tự hỏi, giờ khắc này đối mặt với anh, cô không còn chút sức lực, có thể nói ra lời nói này đã là giới hạn rồi.
Cô liền nói, Mặc Nhiễm sao lại đột nhiên nói muốn cô đến ăn cơm cùng chứ?
Cô không muốn phụ lòng tốt của Mặc Nhiễm.
“Chúng ta hãy nói rõ ràng hết đi, rồi em đi cũng không muộn”. Triều Ca đi lên vài bước, chặn đường của cô.
“Em không muốn nghe những lời giải thích này”. Hai tay Dạ Huyền vòng lên ngực, thản nhiên nhìn về hướng Đường Triều Ca, “Giải thích sự việc tối qua đều là bất ngờ, sau đó hai người cái gì cũng không có, tận mắt nhìn thấy nhất định là thật, anh ngăn cản em, có phải anh muốn nói cho em những lời này?”
Triều Ca nắm lấy tay phải cô, nhưng vẫn không có ý muốn buông ra, “Em biết rồi?”
“Không có”. Dạ Huyền nhìn về phía anh, “Em xem phim đều là diễn như vậy. Có phải câu tiếp theo anh muốn nói, mếu như anh muốn cùng Lục Húc Nghiên phát sinh chút chuyện gì, cũng sẽ không chờ tới bây giờ, nếu các người có gì với nhau, cũng sẽ không có chuyện gì với Tống Dạ Huyền tôi đây. Đường Triều Ca, em không thích những lời giải thích này, tổn thương chính là tổn thương, giải thích có thể chứng minh cái gì? Đã bị tổn thương, em muốn nghe những lời giải thích của anh để làm gì? Đánh một cái rồi lại đưa thuốc cho chữa trị?”
Cô đã thấy bọn họ “Ngươi tình ta nguyện”, còn cần giải thích cái gì nữa!
Nếu như khi đó cô không xuất hiện, để mặc ọi chuyện phát triển, sau đó Lục Húc Nghiên có thể có con với anh, đến lúc đó là cô nên rời đi hay vẫn là Lục Húc Nghiên rời đi?
Dạ Huyền rút tay ra khỏi tay , ánh mắt đảo qua tay trái của anh, đáy mắt xẹt qua vẻ kì lạ.
“Tần Huyên đã cách biệt năm năm, Tống Dạ Huyền, nếu như anh nói cho Tần Huyên tất cả mọi chuyện, cho nó biết cha mẹ ruột của nó là ai, em nói nó sẽ thế nào?”
Nếu không phải cho rằng cô vì chuyện ban ngày mà xấu hổ, anh không phủ nhận chính mình sẽ có ý nghĩ xấu xa như vậy, hy vọng cô sẽ chủ động, anh biết Tống Dạ Huyền rất tinh quái, vì thế bỏ thuốc, thậm chí sau đó, anh đều cho rằng đó là Tống Dạ Huyền…
Khi dược tính phát tác, anh nào còn có khả năng phân biệt như thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận