Có Phải Yêu Nhau Không


Nghĩ tới đây, vẻ tức giận giữa hai lông mày Triều Ca hiện lên càng sâu.
Anh rõ ràng nhớ tới Tần Địch Phi lưu lại trên người cô dấu hôn màu tím, chói mắt đến mức anh phải đắp khăn lông nóng từ đêm đến tận hừng đông.
“Anh dám”. Dạ Huyền dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, tức giận đi về phía trước hai bước, “Đường Triều Ca, là anh bảo Tần Huyên hỏi em như vậy đúng không?”
“Anh cứu thằng bé ra khỏi Tống gia không phải là không có điều kiện, Tống Dạ Huyền, nếu như thằng bé không phải con trai của anh, em cho rằng anh sẽ vì nó mà làm nhiều chuyện như vậy!”. Triều Ca dừng lại, không tra được sự tình, có thể đổi một phương thức khác để biết được đáp án, chỉ cần đạt được mục đích, đê tiện một chút có làm sao.
Đối mặt, Đường Triều Ca chưa từng tỏ ra mạnh mẽ như vậy khiến Dạ Huyền tức giận đến mức hai tay đều phát run, “Đường Triều Ca, anh nói cũng đúng, thằng bé đúng là không đáng giá để anh làm nhiều như vậy, bởi vì nó thật sự không phải con trai anh”. Dạ Huyền giận quá mà cười, “Anh có thể cùng lúc quen em rồi đi chung với Lục Húc Nghiêm, tại sao em lại không thể cùng lúc quen anh, sau đó lại đi chung với Tần Địch Phi?”
Triều Ca một cú nắm lấy cổ tay của cô, “Tống Dạ Huyền, em nhất định phải chà đạp chính mình như vậy sao? Hả?”
“Chà đạp hay không không phải anh nói là được, buông ra, em nhẫn nại với anh cũng có giới hạn!”. Cổ tay truyền đến đau đớn, làm cho Tống Dạ Huyền hơi nhíu mày, nhưng vẫn một mực quật cường không chịu nhượng bộ, “Tần Huyên không phải con trai của anh, em sớm đã nói với anh, anh không cần vì thằng bé làm gì cả, trước đây không cần, hiện tại càng không cần. Còn việc ly hôn cũng là chuyện của em cùng Tần Địch Phi, không cần ý tốt của anh”.
“Tống Dạ Huyền”. Ánh mắt Triều Ca nheo lại thành một đường, con ngươi chăm chú khóa lấy Tống Dạ Huyền, giọng điệu càng kiên định, “Anh nhẫn nhịn em gả cho Tần Địch Phi, anh nhẫn nhịn em một lần rồi lại một lần bỏ anh đi cùng Tần Địch Phi, anh anh nhẫn nhịn em để con trai anh gọi người khác bằng cha, tất cả anh đều nhịn, coi như trả lại năm năm anh nợ em”.
Khuôn mặt Triều Ca dần dần áp sát, “Nhưng mặc kệ em chấp nhận hay không, bắt đầu từ hôm nay, anh không cho phép em lại né tránh anh nữa”.
“Em nói rồi, Tần Huyên không phải con trai của anh, anh không cần phải chịu trách nhiệm!”. Dạ Huyền căm giận cắn răng hét lên, một màn tối qua như kinh hồng lược ảnh vụt qua trước mắt “Vì vậy người anh nên chịu trách nhiệm chính là Lục Húc Khiên kia chứ không phải em cùng Tần Huyên”.

“Em cho là như vậy?”. Triều Ca dần dần buông cánh tay đang bị nắm chặt của cô ra.
“Đúng”. Thấy anh nới lỏng tay, Dạ Huyền nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay của chính mình, cuối cùng liếc mắt nhìn anh, xoay người đi về phía cửa trước.
Vừa muốn đưa tay mở cửa, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Triều Ca đã bước nhanh tới trước mặt, chặn đường đi của cô. Trên eo đột nhiên có một bàn tay ấm áp quen thuộc, sức lực như từ trước đến nay cũng không lớn. Anh trói tay cô lại, nâng cằm cô lên, trước nay cô chưa từng có cảm giác này, rồi tự nhiên hôn lên môi cô mang theo luông nhiệt giống như là thiêu đốt cô vậy, bá đạo không cho cô một chút chống cự.
Đầu tiên Dạ Huyền có một thoáng bối rối, ra sức giãy dụa, hai tay ra sức chống đỡ ngực anh, muốn tạo ra khoảng cách giữa cô và anh, nhưng sức lực hai người thực là có sự chênh lệch rất lớn.
Cô muốn chạy trốn, nhưng là Đường Triều Ca không cho cô mảy may cơ hội, không để ý đến cô đang chống cự, ôm cô lên chạy tới ghế sa lông. Dạ Huyền muốn đứng lên rồi lại bị anh ấn xuống. Triều Ca đem cô đặt ở dưới thân, không để ý đến mình vẫn còn bị thương ở vai trái, một tay bắt đầu nhanh chóng cởi ra từng mảnh y phục của cô, mang theo vội vã từ trước đến nay chưa từng có, anh không thể nhịn nổi.
“Thả em ra! Đường Triều Ca, không cho phép anh chạm vào em! Anh không thể làm như vậy với em!”. Dạ Huyền bị anh đặt ở dưới thân, hai tay không ngừng cào xé không trung, hai chân bị anh kẹp chặt trên ghế sa lông, không cách nào nhúc nhích. Dạ Huyền giờ khắc này bị đặt dưới thân nam nhân nước mắt theo khóe mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, như một loại độc dược khó giải đâm sâu vào da thịt, đau đớn vô cùng.
“Chạm vào thì thế nào, dù sao em cũng muốn ly hôn với hắn”. Động tác trên tay Đường Triều Ca càng nhanh, tay trái nắm chặt, bắt lại hai tay cô đang chống cự trong không trung nâng lên quá đỉnh đầu. Tay phải một cái kéo y phục của cô, không mang theo bất kì sự khởi động nào tiến vào,…
“Như vậy, anh có phải hay không có thể chịu trách nhiệm?”
“Đau…thả em ra, đau!”. Tống Dạ Huyền một khắc đó gần như quên cả hô hấp, Triều Ca không cho cô cơ hội cự tuyệt, một lần rồi lại một lần tiến vào đến nơi sâu nhất, Tống Dạ Huyền bị anh đè lại trên ghế sa lông, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể cắn vào chính đôi môi mình, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, cố hết sức dùng thân thể đau đớn xua đi cảm giác trầm luân quen thuộc, chỉ cầu cho chính mình không phát ra nửa âm thanh nào.
Một màn hoan ái này không có bất cứ sự sung sướng nào cả, thân thể rất khao khát anh, nhưng tâm chí lại rất muốn kháng cự anh, vừa muốn tưởng niệm sự ấm áp của anh, rồi lại thống hận anh vô tình.

Một khắc đó, cô có bao nhiêu sung sướng, sau khi tỉnh táo, lại có bấy nhiêu mất mát.
“Hiện tại có thể thả em đi chưa?”. Đợi đến khi kết thúc, Tống Dạ Huyền mới cất tiếng nhẹ nhàng hỏi.
Sô pha cũng không lớn, khi Triều Ca nằm xuống càng khiến cho Tống Dạ Huyền không chỗ trốn tránh, “Tống Dạ Huyền, em không mệt mỏi sao? Từ hôm qua đến giờ, em không mệt mỏi sao?”
“Ngày hôm qua là với Lục Húc Nghiên, ngày hôm nay cùng tôi, anh có thấy mệt mỏi không?”. Dạ Huyền lạnh nhạt lên tiếng, cô mới phát hiện Đường Triều Ca là một người tàn nhẫn đến mức nào, một khắc đưa cô lên thiên đường, nhưng cũng vào thời khắc ấy đưa cô tới địa ngục.
Dạ Huyền tự mình từ trên ghế sa lông bước xuống, chân chạm đất lực đạo quá mạnh khiến cô đứng không vững, toàn bộ thân thể ngã sấp trên đất. Triều Ca thấy thế vội đưa tay tới chỗ cô, lại bị cô đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi”. Dạ Huyền tự mình xoa xoa đầu gối đau đớn, nhặt quần áo trên đất bắt đầu mặc vào.
Triều Ca cũng không tức giận, ném quần áo đến cho cô, tiện tay dọn sạch các thứ trên sa lông, “Nên chạm cũng đều chạm, không nên chạm cũng đã sớm chạm rồi, Tống Dạ Huyền, em còn có thể bỏ anh sao?”
“Đây chính là sức quyến rũ năm năm sau của anh sao? Không tiếc dùng thủ đoạn như vậy buộc tôi lại một chỗ với anh?” Dạ Huyền bình tĩnh nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, thấy lạnh cả người, từ đáy lòng chậm rãi hiểu ra, “Đường Triều Ca, nếu như sớm biết sẽ như vậy, ngày đó tôi tình nguyện ngã chết đi cũng không muốn nhìn thấy anh, Đường Triều Ca, tôi hận anh!”.
“Hận là tốt rồi, đau là tốt rồi!” Triều Ca cũng đứng lên, “Tống Dạ Huyền, năm đó em hiểu lầm anh cùng Lục Húc Nghiên một lần, xa nhau năm năm, dẫn đến xảy ra việc của Tần Huyên, bài học này còn chưa đủ sao? Ngày hôm qua em lại một lần xoay người rời đi, em là muốn chứng tỏ em rộng lượng vẫn cảm thấy năm năm này với em chưa đủ đau khổ?”
Dừng một chút, Đường Triều Ca nâng cằm cô lên, “Anh cho em cơ hội từ từ thông suốt, em băn khoăn lưỡng lự, làm tổn thương anh, càng làm tổn thương Tần Địch Phi cùng Tần Huyên, anh không cho em cơ hội lựa chọn là vì anh không muốn giữa chúng ta lại có một Tần Huyên thứ hai”.

Tống Dạ Huyền cắn môi, một lát sau mới lên tiếng, một chút lạnh lẽo toát ra từ giọng nói, “Đường Triều Ca, anh thắng!”. Một tay gạt đi tay của anh, Tống Dạ Huyền kéo thẳng y phục của mình, lại liếc anh một cái, xoay người hướng cửa lớn đi đến.
Anh nói đều đúng, khiến cho cô không thể phản bác.
Cửa lớn đằng sau khép lại, Dạ Huyền dựa vào cửa, mặc cho nước mắt ào ào chảy xuống, bị cô dùng ống tay áo lau đi, miễn cưỡng nhịn xuống nước mắt, cô nhanh chóng bước nhanh đi ra ngoài. Dưới hàng đèn đường cao ngất, có vài khung cảnh mơ hồ hiện ra xung quanh, người đi xe nhẹ nhàng lướt qua, Dạ Huyền mới đầu tản bộ bên dưới, tiện đà tăng tốc bước nhanh, cuối cùng đi đến mức ngón chân đều truyền đến đau nhức, cô lại càng nhanh chân hơn, bắt đầu chạy trong đêm…
Khi Mặc Nhiễm cùng Tần Huyên trở lại, đúng lúc thấy Dạ Huyền đứng ở bên đường đối diện, hai tay bỏ trong túi, nhàn nhạt nhìn đèn đường cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà Đường Triều Ca đang đứng ở cửa nhà, hai người cách nhau một con đường, giống như nhìn nhau, rồi lại như là người qua đường, ánh mắt rõ ràng đối lập rồi lại như chưa bao giờ gặp gỡ.
Mặc Nhiễm thấy vậy không khỏi than nhẹ, nhẹ giọng hướng bên người Tần Huyên nói, “Chúng ta giao dịch được không?”
“Dì chớ lừa cháu, cháu bán nghệ không bán thân!” Tần Huyên đang suy nghĩ một chuyện khác. Vừa ở siêu thị, thằng bé nắm mì ăn liền, thởi điểm cao hứng, bởi vì cười quá lớn bị nhân viên siêu thị phát hiện, làm cho trưởng bối Mặc Nhiễm bị “dạy dỗ” một trận không nói, còn chưa kể đến đem Tần Huyên đi bóp nát mấy chục túi mì đem về.
“Nếu như con có thể lên lầu ngăn lại chú Triều Ca của con, dì sẽ không nói ẹ con biết chuyện hôm nay”. Mặc Nhiễm chỉ chỉ túi đồ đầy mì ăn liền trong tay mình.
Tần Huyên xoa xoa mũi, bắt đầu tưởng tượng cảnh Tống Dạ Huyền biết nó mua nửa thùng mì ăn liền…
Mặc Nhiễm thấy Tần Huyên không có động tĩnh gì, vội tiến đến bên tai thằng bé bắt đầu nói thầm, “Giờ con lớn rồi nhưng mẹ con còn phải chăm lo nhiều, phải thừa dịp thời tiết tốt, mua cá lúc còn sớm, mua thêm một ít muối, trước tiên giết chết, sau đó ướp gia vị, tiếp tục thừa dịp thời tiết tốt mang ra ngoài phơi khô”.
“…”
Thân thể nhỏ bé của Tần Huyên chống lại cái lạnh run lẩy bẩy, bước từng bước nhỏ, nhẹ nhàng đến bên người Đường Triều Ca, nói một câu đến chính nó cũng không có nghe rõ.

Đường Triều Ca cúi đầu liếc mắt nhìn thằng bé, “Cháu vừa nói cái gì, chú không nghe rõ”.
Tần Huyên nhìn về hướng Mặc Nhiễm cách đó không xa cầu cứu, Mặc Nhiễm lườm nó một cái, tay chỉ chỉ túi đồ, Tần Huyên vẻ mặt đau khổ lần thứ hai tiến đến bên tai Triều Ca, âm thanh nhẹ như muỗi vo ve, “Dì Nhiễm bảo cháu gọi chú là cha, để chú dẫn cháu đi ăn cơm”.
Tần Huyên lí nhí nửa ngày, vẫn không thể nào nói ra câu xưng hô kia, tuy rằng Mặc Nhiễm mài dao xoèn xoẹt nói đó là chuyện sớm hay muộn, thế nhưng Tống Dạ Huyền không đồng ý chuyện này, thằng bé vẫn là không muốn làm bậy.
Triều Ca khẽ cười, “Cháu cảm thấy khó khăn sao?”
Tần Huyên không thể phủ nhận gật đầu.
Triều Ca nhìn dáng vẻ của thằng bé, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại Nhậm Nhiễm vừa gửi tới, “Cứ như thế nha, vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, đi đến khách sạn kia đi!”.
“Chú Triều Ca, ý của chú là, chúng ta đi bộ đến đó sao?”, Tần Huyên trong giọng nói có vài phần không vui.
“Ừ, rèn luyện nhiều rất tốt cho thân thể”. Triều Ca cười híp mắt duỗi ra tay trái vẫn còn quấn băng gạc, “Hơn nữa tay chú bị thương, không mở được xe”.
Tần Huyên vội vàng đưa tay ra, nắm chặt tay trái Triều Ca, nhẹ nhàng đem ngón tay của anh đẩy ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay anh, “Chú à, lúc đó chú rất đau có phải không?”
Triều Ca vốn trong đáy mắt còn chút bỡn cợt trong nháy mắt đều biến mất, anh ngồi xổm xuống, cùng Tần Huyên nhìn thẳng, ánh mắt yên lặng dừng trên vẻ mặt băn khoăn của Tần Huyên, “Cùng lắm chúng ta có thể bắt xe đi”.
Vẻ mặt buồn bã như bức tranh thu buồn của Tần Huyên nhất thời như mùa xuân trăm hoa đua nở, “Thật ạ?”
Triều Ca mím môi cười khẽ, hai hàng lông mày nhăn lại tức thì tản ra, như một bức tranh sơm thủy bình dị vui tai vui mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận