Có Phải Yêu Nhau Không


Mặc Nhiễm nhìn Triều Ca cùng Tần Huyên lên xe taxi, cô đi tới bên người Tống Dạ Huyền, “Xảy ra chuyện gì, hai người lại cãi nhau ?”
Tống Dạ Huyền thu hồi ánh mắt lại, “Cậu thấy mình giống như là người có chuyện gì sao?”
“Dạ Huyền, tay của cậu sao lạnh thế thế?” Mặc Nhiễm tiến lên kéo tay cô.
“Mình không có chuyện gì, vừa nãy hai người chưa về, mình liền ra ngoài tìm, mình đói bụng” Dạ Huyền nói một hồi, lén lút thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm đưa tay cô đặt trong lòng bàn tay mình chà sátvới tay mình “Thật không có chuyện gì?”
Dạ Huyền gật gù, trên mặt hiện lên nụ cười lười biếng, tùy ý ôm lấy tóc mình, có chút hờ hững nói “Đương nhiên là không có chuyện gì, A Nhiễm, cậu không phải là muốn ngăn cản mình, sau đó để Đường Triều Ca nhân cơ hội đem con trai mình đi bán chứ?”
“Cậu đúng là người phụ nữ không có lương tâm, trong mắt chỉ có con trai, đợi lát nữa mình cho con trai cậu chết vì no luôn” Mặc Nhiễm vừa tức giận vừa cười, cô biết với bộ dạng này của Tống Dạ Huyền, như thế chắc chắn là không sao rồi.
“Được, cậu cứ chờ mà xem, cậu nên mang theo nhiều tiền một chút” Dạ Huyền cười cợt, lôi kéo Mặc Nhiễm bắt taxi.
Trên thế giới này, cô có thể đem hết thảy tâm tình giấu đi trước mặt bất cứ người nào, riêng chỉ có Đường Triều Ca, bởi vì anh là người hiểu cô rõ nhất, nhìn thấy cô đi ra ngoài, không đuổi theo cô, vì anh biết cô nhất định sẽ quay lại.
Bởi vì cô không muốn Tần Huyên khổ sở, càng không muốn để cho Mặc Nhiễm lo lắng, cho nên trong lúc tức giận mà chạy ra ngoài, nhưng sẽ quay lại, mặc kệ năm năm trước như thế nào, năm năm sau, Tống Dạ Huyền vẫn như thế.
Có lúc, cô thật sự hận chính mình quá nhẹ dạ.
Có lúc, cô cảm giác mình như một con rối để mặc cho anh nhào nắn trong lòng bàn tay, tùy ý thưởng thức, bất kế muốn trốn thoát, đều không thể trốn được.

Đến quán cơm, Triều Ca cùng Tần Huyên đã ngồi gọi món trước, đang đợi hai người, nhìn thấy Dạ Huyền từ trong xe bước ra, Tần Huyên vội chạy tới nhào vào trong ngực cô “Mẹ, mẹ thật tốt”
Nói thật,cậu cũng có chút chột dạ, nếu như Mặc Nhiễm nói ẹ biết chuyện cậu mua mì ăn liền, chà chà, thân thể nhỏ bé của Tần Huyên bỗng lạnh run.
“Con thật xấu, mẹ lúc nào thì quên con, Tần Huyên, tại sao con lại ôm đùi mẹ như thế?” Dạ Huyền kéo kéo tay con.
Có lúc, cô cảm thấy Tần Huyền thật quấn láy cô, cô rất vui vẻ, có lúc, có vẻ quá quấn quít làm cô có chút bất an.
“Thay đổi, thay đổi, con sẽ lập tức tay đổi, mẹ, ở trên đường không cảy ra chuyện gì chứ?” Tần Huyên có chút chột dạ nhìn cô, thừa dịp Mặc Nhiễm đang trả tiền taxi, cậu lập tức quấn lấy mẹ.
Bộ dáng của Dạ Huyền không buồn không vui, làm cho Tần Huyên càng thêm lo, đối với cậu, khi mẹ tức giận sẽ không phân rõ phải trái, rất là tà ác a.
Dạ Huyền liếc mắt nhìn Đường Triều Ca cách đó không xa, thấy sắc mặt anh vẫn trầm tĩnh, ánh mắt vô tính liếc nhìn nơi khác “Đi nào, trẻ nhỏ không nên quan tâm chuyện của người lớn”
Mặc Nhiễm lúc này mới bước tới, nhìn thấy bộ dạng cẩn thận từng ly từng tý của Tần Huyên, không khỏi nở nụ cười. Tuy rằng rất nhiều người nói Tần Huyên và Dạ Huyền không giống nhau, thế nhưng từ cách cư xử xùng tính tình, hai người cực kỳ giống, đặc biệt là sự gian trá, nhìn đáng yêu vô cùng.
“Dạ Huyền, cậu đừng như thế nữa, thêm mấy năm nữa, Tần Huyên cũng lớn, lúc đó sẽ cưới vợ sinh con, lúc đó, cậu chính là bà nội già nha”
“Mình già như vậy sao?” Dạ Huyền hừ nhẹ, đưa tay vuốt vuốt tóc.
Mặc Nhiễm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cô nhìn Triều Ca ở phía xa “Cậu cho dù có già, nhưng Triều Ca cũng không trẻ mãi? Ánh mắt đặc biệt mong mỏi chờ mong thế, mình đứng giữa hai người, phỏng chừng trên người mình đã bị đục thủng mấy cái lỗ cũng nên”
Mặc Nhiễm nói, bước tới cạnh cô, đưa mắt liếc Tần Huyên một cái, tảng đá nặng trịch trong lòng cậu lúc này rớt xuống đất cái bịch.

“A Nhiễm, cậu làm luật sư, đúng là không lãng phí của trời” Dạ Huyền quang một ánh mắt căm giận tới.
“Mình từ trước tới giò không có lãng phí tài hoa, mà tối nay cũng không ngoại lệ” Mặc Nhiễm cười có chút muốn ăn đòn, Dạ Huyền nhịn xuống muốn tiến lên đánh ta sự vọng động của cô, rốt cục Dạ Huyền mang Tần Huyên đi vào “Chúng ta đi thôi, gió bên ngoài rất lạnh”
Tần Huyên không rõ hỏi “Mẹ, làm gì có có?”
“Con tạo ra gió đó”
“….”
Dạ Huyền liếc mắt nhìn Triều Ca đang trầm mặc, Tần Huyên dường như càng ngày càng thích anh, Dạ Huyền cũng chỉ đành lòng áp chế sự mâu thuân trong lòng xuống.
Dạ Huyền lôi kéo Tần Huyên đi tới bên người Triều Ca, ánh mắt nhìn xa xăm của anh chợt thu lại, nắm lấy tay cô “Không vào đây nữa, chúng ta đi nơi khác ăn”
“Tại sao?” Dạ Huyền không rõ liền hỏi.
Triều Ca nhàn nhạt đánh giá cô, rồi liếc nhìn Tần Huyên “Em và Tần Huyên ở đây, cũng chỉ thêm khó xử mà thôi”
Tống Dạ Huyền đại khái đoán ra được chuyện gì “Không cần, Phật nói ‘Ngươi không vào địa ngục ai vào’, nếu là là kiếp số an bài, dù có trốn đến đâu, đều không thể tránh thoát được”
Dạ Huyền cũng không thèm nhìn tới phía sau, một tay dắt Tần Huyên, muốn mang cậu vào trong.
Tần Huyên cũng không hiểu rõ được ý của Tống Dạ Huyền, nhưng nghe đến từ Địa ngục, cạu vội vàng ôm lấy bắp đùi Triều Ca “Mẹ, con không muốn vào địa ngục”

Triều Ca nhịn không được khóe miệng co rút, vốn định cười to, rồi lại như nhớ tới cái gì, liền mạnh mẽ đem nụ cười ép xuống.
Mặc Nhiễm ở một bên không kiêng dè chút nào cười rộ lên, hai mẹ con này, thật là một cặp trời sinh nha.
Tống Dạ Huyền xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đi về phía trước, đèn quảng cáo sáng trưng, cô nói với Tần Huyên “Địa ngục làm gì có thể chứa người xinh đẹp như mẹ chứ? Tiểu Tần Huyên, con hôn mẹ một cái, mẹ sẽ không mang con tới địa ngục đâu”
Tần Huyên co giật khóe miệng, nỗ lực đưa mắt nhìn Triều Ca.
“Tần Huyên còn nhỏ, những chuyện này nó còn chưa hiểu đâu, trẻ con, từ từ mà dạy” Triều Ca đi tới, vỗ vỗ đầu Tần Huyên.
Tần Huyên nghe xong lời này, lập tức chân chó lên (tức là nịnh đó) “Mẹ, mẹ xem chú Triều Ca đã nói như thế rồi, mẹ cũng đừng ghét bỏ con”
“Xí, ai thèm ghét con”. Dạ Huyền hoảng hốt nhớ lại, hình như lúc nãy Đường Triều Ca nói, tựa hồ giọng điệu có vẻ ôn nhu, và cũng có thêm một phần trách nhiệm.
Một cái ý nghĩ bỗng nhiên nảy ra trong đầu rồi chậm rãi lắng đọng, Dạ Huyền đang chuẩn bị nói ra thì lại nhìn thấy Tần Huyên vô cùng thỏa mãn khi ở cùng Triều Ca, hai người đang thấp giọng thì thầm to nhỏ gì đó. Lời muốn nói lại nghẹn, đáy lòng cô thầm than thở.
Tần Địch Phi đứng cách đó không xa, tầm mắt thu hết tình huống bên này, trên thực tế, anh so với Mặc Nhiễm và Tống Dạ Huyền tới nơi này còn sớm hơn, cho nên đã tận mắt chứng kiến hết tất cả mọi chuyện.
Anh vẫn cho là, đối với Tần Huyên, anh đã coi như con mình, cho Tần Huyên một căn phòng tốt nhất, quần áo tốt nhất, trường học tốt nhất, ở trên thế giới này, nếu như còn có thể có người tốt hơn Tần Huyên so sánh với anh, người đó chỉ có thể là Tống Dạ Huyền, anh vẫn cho là, trong đáy lòng Tần Huyên, ngoại trừ Tống Dạ Huyền ra, trong lòng cậu anh vẫn trọng yếu nhất.
Vốn anh dự đinh ra nước ngoài một chuyến, nhưng trước khi lên mát bay, anh nhận được một tin nhắn nặc danh, trong đó có nội dung muốn anh tới nơi này xem trò hay.
“Tổng giám đốc, chúng ta có nên tới đón phu nhân và tiểu thiếu gia về?” Giọng nói Lâm Duy đứng bên cạnh vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Tần Địch Phi.
Tần Địch Phi đưa mắt nhìn Lâm Duy “Không nên”
Lâm Duy không rõ lắm “Nhưng thưa tổng giám đốc. . .”

“Cậu ở đây đi” Tần Địch Phi nói xong liền nhấc chân bước tới mấy người Tống Dạ Huyền.
Tống Dạ Huyền đối mặt cùng với Triều Ca, tất nhiên không thấy người ở phía sau mình, mà Tần Huyên và Triều Ca đứng cùng hướng, cho nên khi Tần Địch Phi bước lại gần đây, Tần Huyên cảm giác được sự bối rối.
Đương Triều Ca, cậu rất thích, vì chú ấy mang đến cho cậu sự ấm áp cùng vui vẻ, quan trọng hơn chú ấy là người mà mẹ cậu thích, còn Tần Địch Phi là người mà trong năm năm nay cậu gọi là ba ba
Tần Địch Phi cách Tống Dạ Huyền chừng năm bước chân liền ngừng cước bộ lại, Tống Dạ Huyền dường như phát hiện ra điều gì, nụ cười trên mặt chợt dừng lại, đưa mắt nhìn Đường Triều Ca, sau đó theo ánh mắt anh, chầm chậm xoay người lại. . . .
Bốn người tám mắt cùng nhìn Tần Địch Phi, tình cảnh ấm áp bất chợt hạ xuống do sự xuất hiện của Tần Địch Phi. Trên môi Tần Địch Phi hiện lên ý cười nhàn nhạt, đầu tiên nhìn Tống Dạ Huyền, tiện đà đảo qua Đường Triều Ca, cuối cùng rơi lên người Tần Huyên.
“Tần Huyên, lại đây, về nhà cùng ba ba nào”
Trên mặt Tần Địch Phi không hiện ra chút cảm xúc vui mừng nào, nhưng cũng không nhìn ra sự tức giận.
Tần Huyên nắm chặt ống quần Triều Ca, rồi đột nhiên buông lỏng, rồi lại nắm chặt lại, như là sợ phải bước lên phía trước, rồi như lại muốn bước lên… (ý đoạn này là cậu đang phân vân không biết nên đi tới Tần Địch Phi hay là ở lại với Triều Ca)
Dần dần, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, nhưng người lớn thì lại khác, bọn họ không có phản ứng nào cả.
“Ba ba, nếu như con đi với ba, ba có thể hứa với con là đừng làm khó mẹ và chú Triều Ca được không? Tần Huyên không hiểu chuyện của người lớn, nhưng con nguyện ý làm đứa con trai ngoan của ba ba, chỉ cần ba ba để mẹ và chú Triều Ca hạnh phúc, Tần Huyên nguyện đồng ý thay mẹ ở bên cạnh ba ba cả đời”
“Tần Huyên!”
“Tần Huyên!”
Hai giọng nữ hô vang lên, Tần Huyên nhìn về phía Tống Dạ Huyền “Mẹ, có phải là con bất hiếu không? Con làm vậy, có tính là đang hiếu kính với cha mẹ hay không?”
Không có người trả lời vấn đề này của Tần Huyên, Tống Dạ Huyền chỉ cảm thấy mũi đau xót, nước mắt nhịn không được mà tràn ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận