Có Phải Yêu Nhau Không


Mặc Nhiễm rời đi không bao lâu, Triều Ca cũng cầm áo khoác đi ra phía bên ngoài, vừa đi tới cầu thang, liền nghe thấy có tiếng gọi vang lên.
“Triều Ca…”
Thấy người phía trước dừng lại, Lục Húc Nghiên vội chạy chậm đuổi theo, “Triều Ca, chuyện tối hôm qua, em không phải cố ý, anh, anh sau đó không sao chứ?”
Lục Húc Khiên cẩn thận từng chút một nhìn Đường Triều Ca, ánh mắt dừng lại ở trên tay trái anh, đáy lòng hiện lên một tia đau đớn.
“Có thể khỏe mạnh đứng ở chỗ này, còn có thể có chuyện gì?” Đường Triều Ca thu lại tâm tình của mình, nhìn thấy âu phục trên tay Lục Húc Nghiên, có chút không vui nhíu mày, “Các người tại sao lại ở chỗ này?”
“Lộ Xa dẫn em tới, Triều Ca, anh đừng nóng giận, em tối qua cũng chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến để anh bị thương là em không phải,…” Lục Húc Nghiên lời còn chưa nói hết nước mắt đã bắt đầu trào ra bên ngoài.
Triều Ca hừ nhẹ cổ họng một tiếng, cắt ngang Lục Húc Nghiên, “Nếu như không thích Hoắc Trạch, Lộ Xa cũng không tồi. Các người cũng có thể cân nhắc chuyện này cùng nhau. Chuyện kia đã là quá khứ, nhiều năm như vậy Lộ Xa cũng có thể buông tay. Xử lý xong mọi chuyện bên này, tôi sẽ dẫn Tống Dạ Huyền rời đi, đến lúc đó chúng ta một nhà ba người hoan nghênh các người”.
Lục Húc Nghiên vừa nghe tới một nhà ba người, vốn có chút hồng hồng hai mắt, lúc này đã rưng rưng khổ sở khóc rống lên…
“Triều Ca, anh tối hôm qua, lẽ nào sau đó đi tìm cô ta, các người…”
Lục Húc Nghiên có chút không thể tin nổi, tối hôm qua sau khi rời dạ tiệc từ thiện, xảy ra sự việc kia, Triều Ca bỗng nhận được điện thoại, có một người khách hàng quan trọng cần anh tự mình tiếp đón, mà khách hàng kia thích nhất phẩm rượu.
Lục Húc Nghiên cảm thấy mình tìm được một cơ hội, liền gọi điện thoại tìm Lộ Xa mượn chìa khóa, sau khi khách hàng rời đi, lén lút tiến vào.
Đường Triều Ca tửu lượng cũng không cao, thời điểm tiễn khách hàng kia rời đi thì có chút say rồi, những vẫn cố chấp ngồi trong phòng khách uống rượu. Cô ta thừa dịp anh đi lấy thêm rượu, lén lút thả thuốc vào ly rượu của anh, lại lén lút dùng nước hoa mà Tống Dạ Huyền vẫn yêu thích. Sau đó chuyện xảy ra đương nhiên đúng ý, nhưng không ngờ tới lúc đó Tống Dạ Huyền lại xông vào đúng thời điểm mấu chốt!

Điều làm cô ta đau lòng nhất chính là Triều Ca nói ra “Một nhà ba người!”
Chỉ có điều là sau một đêm, anh liền bắt đầu ảo tưởng muốn một nhà ba người ư?!
Triều Ca đang muốn mở miệng, tiếng cười Lộ Xa có chút u đạm truyền tới, “Xem ra sau khi cậu vui vẻ gió xuân, hiện tại tâm tình không tồi”
“Húc Nghiên, cô đi về trước, tôi có việc muốn nói riêng với Lộ Xa”. Triều Ca liếc mắt nhìn Lộ Xa, mang theo một tia không cảm xúc làm người ta uất giận, thời điểm quay đầu nhìn về phía Lục Húc Nghiên lại khôi phục lại nét ôn hòa vốn có.
Lục Húc Nghiên liếc mắt nhìn Lộ Xa, “Nhưng mà Triều Ca, anh còn chưa nói rõ ràng, anh vừa nói một nhà ba người, anh cùng Tống Dạ Huyền đã…”
Không hỏi cho rõ ràng, cô ta sẽ không từ bỏ ý định. Anh tại sao có thể ở cùng Tống Dạ Huyền sau đó phát sinh cái gì, rồi lại liền như vậy dễ dàng như ăn cháo đẩy cô ta ra ngoài.
“Tần Huyên”, Triều Ca lẳng lặng liếc mắt nhìn Lục Húc Nghiên, “Chuyện này Hoắc Trạch hẳn cũng rõ ràng, nếu như cô thật sự muốn biết có thể đi hỏi Hoắc Trạch”.
Triều Ca giờ khắc này một lòng đều đặt ở trên người Lộ Xa, đối với Lục Húc Nghiên anh không muốn quá qua loa, cũng không muốn quá tích cực, phương pháp duy nhất vẫn là đẩy cô ta ra ngoài thì tốt hơn.
Về phần Hoắc Trạch, Hoắc Trạch chí ít sẽ lắng nghe Lục Húc Nghiên.
Lục Húc Nghiên còn không kịp hỏi kỹ, Đường Triều Ca đã đi qua cô ta xuống dưới cầu thang. Thời điểm Lộ Xa đi ngang chỗ Lục Húc Nghiên, cầm lấy áo âu phục trên cánh tay cô ta rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Lục Húc Nghiên, “Đợi lát nữa muốn đi nơi nào, tự mình nói với tài xế đi”.
Lộ Xa nói, cũng cười đuổi theo Đường Triều Ca.
Màn đêm thâm trầm, như là màu sắc quần áo Đường Triều Ca thường mặc, cũng là màu sắc Đường Triều Ca thích nhất, mà trong đêm tối yên tĩnh như vậy, như vậy đen thẳm, lại làm cho lòng người sinh ra mấy phần run rẩy, mấy phần căng thẳng.

Lộ Xa cùng Đường Triều Ca cứ như vậy đối diện nhau, tựa hồ đang độ xem ai mở miệng trước.
“Cậu sẽ không cứ như vậy mà nhìn tôi đến tận bình minh chứ?”. Lộ Xa lên tiếng, trên mặt kia là vẻ u đạm khi nét vui đã dĩ nhiên đi xa, mang theo nhàn nhạt cô đơn, còn có một tia xót xa.
“Chuyện Lục Húc Nghiên tối qua, tôi có thể cho rằng cô ta tự nghĩ ra, không có chừng mực, nhưng sự việc Tần Địch Phi ngày hôm nay, anh thế nào cũng phải cho tôi một lời giải thích”.
Ý cười trên khóe môi Lộ Xa xuất hiện, đối với ánh mắt lạnh như băng kia của Đường Triều Ca, anh có một chút không quen, “Anh chẳng qua chỉ là khuyên bảo Tần Địch Phi cái chuyện khổ sở vì tình của cô thư ký kia mà thôi, những chuyện khác anh cái gì cũng không làm!”
Triều Ca hừ nhẹ, nếu như sự tình đều đơn giản như vậy là tốt rồi!
“Lộ Xa, anh nên nhờ tới tôi đã từng nói tôi đã tới giới hạn. Tôi có thể mặc kệ anh dùng phương thức gì, thế nhưng anh không thể làm tổn thương cô ấy!”. Triều Ca âm thanh rầu rĩ, “Tôi có thể giúp anh, cũng có thể lật đổ anh”.
Ánh mắt Lộ Xa đang bình yên rốt cục từng chút từng chút một rút đi, “Tần Địch Phi cùng cô ấy ly hôn không phải là điều cậu hy vọng sao? Khiến cho Tần Địch Phi ly hôn, không phải là điều cậu luôn hy vọng sao? Tôi khi nào đã thương tổn Tống Dạ Huyền của cậu. Đường Triều Ca, vì đạt được mục đích, trực tiếp sử dụng thủ đoạn không phải là nguyên tắc trước sau như một của cậu sao? Cậu khi nào bắt đầu làm việc như vậy do dự rồi!”
Triều Ca xoay người, đưa lưng về phía Lộ Xa, “Chuyện của tôi cùng cô ấy, tôi sẽ tự mình xử lý, mười một phần trăm cổ phần Tống thị đã nằm trong tay anh, việc anh phải làm là tra cho ra tung tích không rõ ràng của ba mươi hai phần trăm cổ phần kia! Về phần Tần Địch Phi, tôi sẽ đích thân xử lý”.
Suy nghĩ của Tống An Khang quả nhiên rất kín đáo, đem ba mươi bốn phần trăm cổ phần cho con trai Tống Dạ Nghiêu, để hắn làm người thừa kế tiếp quản Tống thị, đồng thời lại đưa số còn lại ba mươi hai phần trăm cổ phần ột người khác, không công khai thân phận của hắn, tựa hồ là quyết định quái dị, thế nhưng nếu như đối mặt với cục diện bị thu mua, thì lại không thể không khiến cho người ta hao tổn một phen tâm tư suy nghĩ.
“Có thể là cho Tống Dạ Huyền không?”. Lộ Xa đã điều tra chuyện này mấy ngày nhưng vẫn là tư liệu tuyệt mật. Tòa nhà Tống thị ngoại trừ Tống Dạ Nghiêu không có ai hiểu rõ, mà Tống Dạ Nghiêu lại càng miệng kín như bưng.
Đường Triều Ca lắc đầu, “Sẽ không. Cô ấy từ trước đến giờ chán gét nhất những phân tranh trên thương trường như thế này, làm sao có thể giữ số cổ phần này? Chuyện Tần Huyên, anh khiến người ta nghĩ là do Lăng Phong, chuyện này anh trước hết hãy đi thăm dò, cho dù Tống Dạ Nghiêu biết là anh cũng không sao”.

Lộ Xa đứng lẳng lặng một lát. Tuy rằng Đường Triều Ca nói không sai, thế nhưng mọi người cũng sẽ phải thay đổi. Mặc dù năm đó đơn thuần thẳng thắn như Tống Dạ Huyền hiện nay không phải cũng đem thân phận Tần Huyên giấu cho thật kỹ vậy sao?
Nhưng thấy bộ dáng Đường Triều Ca một mực tin tưởng, Lộ Xa biết, loại suy đoán anh không thể nói ra chỉ có thể đi tìm chứng cứ.
“Để Lăng Phong đi thăm dò chuyện này, sẽ không làm chuyện bé xé ra to hay không?”
Đường Triều Ca xoay người lại, liếc mắt nhìn Lộ Xa, “Con trai tôi, vẫn còn muốn hiểu rõ thêm, để sau này cha con quen biết nhau…” .
Mấy chữ cuối cùng, vì Đường Triều Ca bước đi xa dần, Lộ Xa nghe có chút không rõ ràng.
Vẻn vẹn chỉ bằng một ngày ra đời, liền nhận định rõ thân phận Tần Huyên, có phải hay không có chút vội vàng, có chút thực sự không chân thật…
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Dạ Huyền vốn là cảm mạo lại lần nữa, tối hôm qua lại là một đêm ngủ không ngon, sáng sớm Tống Dạ Nghiêu phát hiện cô không đúng, căn dặn cô uống thuốc xong, rồi tự mình đưa Tần Huyên đi học.
Khi Tần Địch Phi gọi điện thoại đến, Dạ Huyền còn ở trên giường nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động vang lên không ngớt, cô còn tưởng rằng là Tống Dạ Nghiêu, nhắm hai mắt nhận điện, mở miệng nói, “Anh, em đang uống thuốc, hiện tại đang nghỉ ngơi, anh có thể thương xót, đừng tiếp tục dằn vặt em?”
Đầu bên kia điện thoại, Tần Địch Phi nặng nề một trận, “Là anh, em cảm mạo?”
Nghe giọng nói này, Dạ Huyền một hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, vội nhìn về phía điện thoại di động, lúc này mới ngượng ngùng nói, “Hừm, có chút, xin lỗi, em cho rằng lài anh trai em, anh ấy quan tâm quá đến mức muốn bệnh, từ trước đến giờ gọi điện như vậy chỉ có mình anh ấy, chuyện này Tần Huyên cũng biết”.
Dạ Huyền quay về điện thoại, thật lòng giải thích một hồi lâu, đầu bên kia điện thoại Tần Địch Phi không có đáp lời cô. Cô không khỏi nhìn về phía điện thoại di động, vẫn đang hiển thị trò chuyện.
“Tần Địch Phi, anh có nghe không?”
“Ừ, cảm mạo đã khá hơn chút nào chưa?”. Giọng nói Tần Địch Phi mang theo một tia mềm mại khác với trước kia, nghe tới như vậy dĩ nhiên hòa thuận, khiến cho lòng người thấy khoan khoái.

Dạ Huyền xoa xoa mũi, “Tốt lắm rồi, hôm nay anh tìm em có việc gì?”
“Vốn chuẩn bị muốn cùng em nói chuyện ly hôn, thế nhưng sức khỏe em không tiện, vậy chờ em khỏe hơn một chút rồi lại bàn đi”.
“Ách, làm sao mà hôm nay, anh không phải xuất ngoại sao?”. Dạ Huyền xoa xoa huyệt thái dương, lẽ nào cô nhớ nhầm?
Âm thanh Tần Địch Phi cười nhẹ nhàng truyền tới, “Xem ra cảm mạo thật sự làm em bị hồ đồ rồi, chiều hôm qua xác thực là chuẩn bị xuất ngoại, thế nhưng là tạm thời có một số việc làm lỡ, liền để người khác đi, em tối qua còn gặp anh, sẽ không quên chứ?”
Có thể là do cảm mạo, sự đề phòng trong lòng người ta vốn thấp, Dạ Huyền nghe xong những lời này của Tần Địch Phi, dĩ nhiên không có chút gì cảm thấy đây là khiêu khích, “Ừm, vậy ngày mai em đến tìm anh”.
Đầu bên kia điện thoại, Tần Địch Phi cũng đáp một tiếng, “Được”.
Ánh mắt Dạ Huyền lẳng lặng rơi vào bên trên góc cửa sổ, nhìn ánh mặt trời một tia rồi lại một tia từ rèm cửa sổ chiếu vuông góc vào trong phòng, ánh sáng êm dịu, khiến người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp an bình.
Khi Tần Địch Phi đang muốn ngắt điện thoại, lại nghe được âm thanh của Dạ Huyền lần thứ hai vang lên, “Đúng rồi, Tần Địch Phi, anh biết Kevin tiên sinh sao?”
“Em nhìn thấy anh ta?”
Mặc dù tiếp xúc cùng Tần Địch Phi không nhiều thế nhưng như vậy thấy rõ sự phẫn nộ cùng cảm giác thù hằn khiến Tống Dạ Huyền khá là kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, Tần Địch Phi tuy rằng từ trước đến giờ bá đạo, thế nhưng là người làm việc, đều muốn để lại cho đối thủ một con đường sống, vừa xem như là đồng tình, tiếp theo là tỏ ra mình là người hòa phóng.
“Cũng không tính là nhìn thấy, em luôn cảm thấy sự việc kia có chút quái dị, nhưng lại không nói ra được bất thường ở chỗ nào?”. Dạ Huyền đem tóc cuốn vào đầu ngón tay, nằm ở trên giường, liền như vậy lẳng lặng cùng Tần Địch Phi nói rõ việc ngày hôm trước gặp phải Lăng Phong.
“Hay là có người giả mạo, cũng khó nói”. Đầu bên kia điện thoại, âm thanh Tần Địch Phi nghe không ra hỉ nộ.
Dạ Huyền lập tức phản đối, “Sẽ không, Tần Địch Phi, anh ta cũng coi như là đã duyệt qua vô số người hạng A, mà những người đó để lộ ra khí phách, tuyệt đối sẽ không sai”. Dạ Huyền nói tới chỗ này, trong âm thanh lại thu nhỏ lại, “Khi đó em cho rằng anh biết anh ta”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận