“Tần Huyên còn nhỏ, em đối với con ôn nhu một chút.”
Tần Địch Phi tự nhiên biết mấu chốt của vấn đề ở nơi nào, chỉ là ngày hôm nay anh có việc, tình cờ đi ngang qua quán cà phê , ban đầu nhìn thấy cô cùng Tần Huyên cùng nhau, hai mẹ con cười rất vui vẻ, liền muốn gọi điện thoại để người một nhà cùng nhau ăn cơm. Ai biết, sau đó hắn lại nhìn thấy người kia ——
Tay chân của cô luống cuống, cô căng thẳng …
Đủ loại cảm xúc cô hiện ra trên mặt, anh đột nhiên sinh ra một chút hiếu kỳ, một chút không hiểu!
Cùng Tống Dạ Huyền kết hôn, đã gần năm năm rồi, nhưng từ đầu đến cuối, thái độ của Tống Dạ Huyền đối với anh ngoại trừ thiếu kiên nhẫn, chính là không thèm để ý
“Em luôn dạy bảo Tần Huyên đúng lúc đúng chỗ, điểm ấy anh có thể hoàn toàn yên tâm!” Tống Dạ Huyền đem chiếc đũa dừng lại “Đúng rồi, chuyện em nói với anh hôm trước, anh có thể suy nghĩ thật kỹ một chút!”
Bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu thay đổi, Tần Huyên cẩn thận cúi đầu ăn cơm trong bát, một khi Tống Dạ Huyền nói chuyện như vậy, đồng nghĩa với việc chỉ trong giây lát nữa thôi giữa hai người có một hồi ác chiến.
“Câu trả lời hôm trước anh đã cho em , con đang ở đây, không nên cố tình gây sự.” Tần Địch Phi nói, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tần Huyên “Con còn nhỏ.”
Tần Huyên yên lặng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm trong bát, coi như không nghe thấy hai người đang nói chuyện.
Một miếng, hai miếng !
Tống Dạ Huyền cảm thấy cô ngày hôm nay nhất định phải bùng nổ. Lúc trước , Đường Triều Ca nói cô cố tình gây sự , giờ Tần Địch Phi cũng nói như vậy, cô cầm khăn ướt lau qua miệng “Tần Huyên, đừng ăn, chúng ta về nhà!”
Phải nhìn tới người này, cô nhất định sẽ buồn nôn muốn chết!
Nếu đã biết Tần Huyên còn nhỏ, vậy sao không chặn hết mấy scandal tình ái của anh đi?
“Ồ.” Tần Huyên cực kỳ nhanh chóng để đũa xuống, nắm khăn ăn lau qua miệng, theo đứng bên cạnh Tống Dạ Huyền.
Để có được lập trường vững chắc như lúc này , Tần Huyên từng có trải nghiệm vô cùng sâu sắc, mặc dù Tần Địch Phi đối với nó vô cùng tốt, thế nhưng thời gian ở nhà cùng nó không bằng mẹ, vì lẽ đó nó từ nhỏ bị truyền vào lý niệm chính là, mẹ là tất cả, theo mẹ, có cơm ăn!
“Em không thể để con ăn xong bữa cơm sao?” Tống Dạ Huyền dẫn Tần Huyên vừa đi tới cạnh cửa, giọng Tần Địch Phi liền truyền tới.
“Tần Huyên, con trước tiên đứng ở cửa chờ mẹ, nếu cùng người xa lạ nói chuyện, tháng này tiền tiêu vặt giảm 1 đồng, đi về phía trước một bước mỗi bước giảm 5 đồng! Tháng này giảm không hết, tháng sau có thể tiếp tục, con xem đó mà làm!”
Tần Huyên phi thường thức thời đi ra ngoài, đứng ở cửa chính chờ, hết cách rồi, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng! Nó không biết Tần Địch Phi cùng Tống Dạ Huyền ai nghe ai, thế nhưng nó phải nghe Tống Dạ Huyền!
“Không phải em không thể cùng anh ăn cơm, con không để tâm, anh nghĩ em không ngửi thấy trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ sao?” Tống Dạ Huyền xoay người lại, mạnh mẽ nhìn về phía Tần Địch Phi!
Tần Địch Phi thản nhiên nở nụ cười “Vậy em muốn thế nào? Em không phải rất quen thuộc sao?”
Tống Dạ Huyền cảm thấy đầu mũi có chút chua xót, cô biết Tần Địch Phi ở bên ngoài có thật nhiều tình nhân, thậm chí có lúc cô cùng Nhiễm Nhiễm đi shopping, đều ngẫu nhiên nhìn thấy anh ta đang cùng những tình nhân khác mua đồ!
Không khổ sở, cũng không có nghĩa là không thèm để ý!
Cảm giác như lấy phải hàng nhái vậy, rõ ràng là chồng mình vây mà cùng những người phụ nữ khác chung đụng.
Đúng, quan hệ của bọn họ như nước với lửa, cô có thể lý giải được tại sao anh ta ở bên ngoài có tình nhân, thế nhưng cô không cách nào nhịn được anh ta vừa mới chạm qua những phụ nữ khác, rồi lại đi đến bên người cô!
“Đã như vậy, chúng ta còn có cái gì để nói ? Tần Địch Phi, anh làm em cảm thấy buồn nôn, em muốn ly hôn!” Tống Dạ Huyền tức giận nói, đem bốn chữ cuối rống lớn.
“Anh nói rồi, không thể!” Tần Địch Phi cũng tức giận, đem ly thủy tinh đập mạnh lên bàn.
“Tần Địch Phi, anh không cảm thấy, anh rất tẻ nhạt sao ? Giữ một người đàn bà không yêu anh, mỗi ngày được thấy em tức giận, anh không cảm thấy phiền, không cảm thấy chán sao?”
Tần Địch Phi híp mắt nhìn cô “Vậy có phải em yêu người đàn ông kia, buổi chiều em gặp anh ta đúng không? Tại sao không cho Tần Huyên nói đến việc ấy?”