Có Phải Yêu Nhau Không


Tần Huyên còn chưa kịp trả lời, Tống Dạ Huyền đã vén chăn lên, trong tay nắm dép, xuống giường, “ Hai người các ngươi đến tột cùng là có nghe tôi nói gì không ?”
Quần áo, cái dưới giường, cái dưới ghế của một lớn, một nhỏ hai người là muốn cô…..
Tần Huyên rất nhanh tránh khỏi Tống Dạ Huyền, tiếp theo chạy ra khỏi phòng ngủ, trước khi đi còn nói một câu : “Mẹ, con đi làm bài tập đây, mẹ và chú Triều Ca cứ chậm rãi thương lượng”
Cậu bé mặc kệ Tống Dạ Huyền nghĩ gì , chỉ cận bọn họ yêu thương cậu là được rồi!
Tống Dạ Huyền cùng Triều Ca náo loạn một trận, đợi tới khi trời tối Triều Ca mới rời khỏi, Dạ Huyền thì sao cũng được nhưng Tần Huyên nhất định muốn giữ anh ở lại, Tống Dạ Huyền không thể không dụ dỗ, lúc này Tần Huyên mới đáp ứng để Triều Ca rời đi
“ Kỳ thực con cũng không phải không thích chú ấy, chỉ là mẹ tức giận lên, chú Triều Ca lúc nào cũng nhường nhịn cả”. Tần Huyên nhìn bóng lưng người kia dần dần hòa vào đêm tối, đứng ở gần Tống Dạ Huyên ngập ngừng nói.
Tống Dạ Huyền tựa ở trên khung cửa, vuốt đầu Tần Huyền “ Tần Huyên, con là muốn tạo phản sao?”
Tần Huyên ôm chặt bắp đùi Tống Dạ Huyền, làm nũng” Không dám không dám, mẹ, con thích mẹ nhất rồi! Con yêu mẹ nhất…”
Triều ca nghe âm thanh từ phía sau truyền đến, trên mặt nổi lên ý cười nhu hòa, tiếp tục đi về phía trước, đi không bao lâu liền nhìn thấy Lăng Phong đang đứng ở bên cạnh xe chờ mình.
“ Ông chủ, có một số văn kiện cần ngài xử lý” Đường Triều Ca vừa ngồi lên xe, Lăng Phong liền đem một loạt văn kiện đặt tới trước mặt anh.
“ Ừm”. Triều Ca nhận lấy, mở máy vi tính ra, ngón tay linh hoạt gõ trên bàn phím, Lăng Phong quay đầy liếc nhìn chỗ ngồi phía sau Đường Triều Ca, thấy anh đã hoàn toàn bận rộn với công việc, liền đem tốc độ xe hơi chậm chậm lại.
Lăng Phong là trợ lý đặc biệt của Đường Triều Ca, mấy ngày trước bị Đường Triều Ca vội vã gọi về nước, mà chuyện thứ nhất, bắt đầu từ Tống gia cứu thân thế của Tần Huyên , cũng điều ra tất cả mọi thứ liên quan đến Tần Huyên.
Anh không hiểu, nếu Đường Triều Ca đã suy đoán thân phận Tần Huyên tại sao không trực tiếp đi đến bệnh viện xét nghiệm ADN, mà muốn loanh quanh một vòng, gọi anh từ bên kia về xử lý chuyện này.

Triều Ca đang bề bộn, giọng nói Lăng Phong bỗng vang lên “ “Ông chủ, nhìn thấy Tần Địch Phi đi tới hướng Tống gia. Anh ta hình như nhìn thấy chúng ta rồi.”
Đường Triều Ca ngừng tay một chút, một hồi lâu sau, Triều Ca tựa hồ là nghĩ rõ ràng cái gì nói, “Theo anh ta.”
“Nhưng anh ta là chồng danh chính ngôn thuận với Tống tiểu thư, bây giờ đã là buổi tối …” Lăng Phong nói đến phần sau, có chút chột dạ,
Nhìn chỗ ngồi phía sau, sắc mặt Đường Triều Ca đã đổi, Lăng Phong âm thầm không khỏi âm thầm nguyền rủa mình, thật ngu ngốc, năm năm, hơn 1800 đêm rồi nha!
Triều Ca đang xem phiên thị trường chứng khoán ngày hôm nay , đem máy vi tính gấp lại, móc ra điện thoại ra : “Dừng xe ở đây đi, cậu chớ có lên tiếng.”
Đường Triều Ca gọi cho Tống Dạ Huyền, một tay cầm điện thoại một tay lật xem tư liệu, Lăng Phong đưa mắt nhìn trong gương chiếu hậu, rốt cục anh phát hiện ra chuyện tốt, ông chủ của anh vừa nói chuyện yêu đương vừa làm việc nha.
Điện thoại kết nối không bao lâu, Đường Triều Ca liền nghe tiếng Tống Dạ Huyền có chút thở hồng hộc, “Sao thế, để quên đồ à ?”
“Ừm.” Triều Ca trả lời một câu, lật tư liệu tay như trước không dừng lại.
“Quên cái gì ?” Tống Dạ Huyền nghe lời này, ở trong phòng bắt đầu đi loanh quanh, không ngừng tìm kiếm đồ vật không thuộc về không gian này
Đường Triều Ca đang muốn mở miệng, lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại, âm thanh Tần Huyên truyền tới, “Mẹ, mẹ có muốn xuống hay không, ba ba đến rồi.”
“Mẹ đang bận, con nếu không làm bài tập, trước hết cùng ba ba tán gẫu vài câu đi.” Dạ Huyền nói, liền vùi đầu tiếp tục ở trong phòng tìm kiếm , “Quên cái gì , Triều Ca anh nói đi!”
“Không có chuyện gì, có thể là anh nhớ lầm , để anh tìm xem.” Triều Ca cầm bút nhẹ ký lên giấy tên của mình rồi nói thêm “Anh đang bận tí”
“Vậy anh làm đi, em có chút việc, chốc nữa anh nhớ thì gọi điện thoại cho em”

Dạ Huyền nói, sau đó liền cúp điện thoại, đi xuống dưới lầu.
Quả nhiên như Tần Huyên nói, Tần Địch Phi đang ngồi ở trong phòng khách, Dạ Huyền hít sâu một hơi, trên mặt cố gắng nở nụ cười, lúc này mới hướng dưới lầu đi xuống.
“Sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa?” Tần Địch Phi nhìn thấy cô xuống lầu liền đi đến, liếc mắt nhìn thấy Tống Dạ Huyền đang nắm điện thoại trong tay, lại tự nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi kinh ngạc chút rồi lại thu về.
“Tốt lắm rồi, ngủ một buổi chiều là ổn, anh làm sao đột nhiên tới nơi này?” Dạ Huyền vừa nói hết lời, lại cảm thấy không tốt lắm, “Xin lỗi, ý của em là, anh đã ăn cơm tối chưa?”
“Tống Dạ Huyền, buổi tối em chuẩn bị đồ đạc, anh ngày mai dẫn em đi một chỗ, đại khái ba ngày mới có thể trở về.” Tần Địch Phi nhìn cô, lộ ra một ánh nhìn chăm chú chưa bao giờ có
“Ba ngày?” Dạ Huyền có chút không rõ, “Sao lâu như vậy?”
“Em không đồng ý?”
“Không phải,” đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Dạ Huyền có một tin nhắn, hiếu kỳ, cô cúi đầu liếc mắt nhìn tin nhắn, đọc nhanh như gió xem xong, rất nhanh đã xem xong, cô mím môi, trả lời lại tin nhắn, “Trong nhà đang có khách, đợi lát nữa em gọi điện thoại cho anh.”
“Em có việc gấp?” Tần Địch Phi quan sát động tác của Tống Dạ Huyền , vẫn còn ngồi vào trên ghế salon, làm bộ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Không có chuyện gì đâu, ba ngày thì ba ngày”. Dạ Huyền đem điện thoại nhét vào trong túi, đứng lên muốn rót nước cho Tần Địch Phi. Cô nói: “À, Tần Huyên đang làm bài tập, nên không thể xuống gặp anh được”
Tần Địch Phi ngồi ở trên ghế salon hưởng thụ sự ôn nhu của Tống Dạ Huyền, “Không có chuyện gì, cho dù em thật sự không để con tới gặp anh, anh cũng không sẽ để ý.”
Tống Dạ Huyền không quen cùng Tần Địch Phi nói chuyện như vậy, mà hai người đang ở trong phòng khách, lại không tìm được đề tài nói chuyện, tin nhắn của Triều Ca tới không ngừng, Dạ Huyền một bên nhìn tin nhắn, một bên đối mặt Tần Địch Phi, có vẻ hơi lực bất tòng tâm.

“Muộn rồi , anh đi về trước, em buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh tới đón em”.” Tần Địch Phi liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ tối.
Dạ Huyền cũng theo ánh mắt của anh nhìn thấy thời gian, có chút lúng túng nói tiếp, “Vâng, anh cũng ngủ ngon.”
Tần Địch Phi nhìn cô một cái, chỉ mong anh mau chóng đi về.
Tống Dạ Huyền yên lặng soạn tin nhắn “Anh thắng.”
Nhìn thấy tin nhắn Tống Dạ Huyền gởi tới, giữa hai lông mày Triều Ca đang lo lắng lúc này mới dịu xuống, bận bịu để điện thoại di động xuống, tiếp tục làm việc.”Lăng Phong, lái xe đi theo Tần Địch Phi, tôi có chuyện muốn nói với anh ta”
“Ông chủ, ngày hôm nay tôi mới mua xe này !” Không thích hợp để ngài dùng để trút thù hận
Anh không phải người mù, người phía sau đang làm gì, anh lại không phải không nhìn thấy.
“Được rồi, tôi lái xe đi”
Lăng Phong dù là ngoài miệng cùng đáy lòng đều trăm ngàn lần không muốn, nhưng vẫn đem xe lái đến cách chỗ Tống gia không xa, sợ Tần Địch Phi không tìm được bọn họ, Đường Triều Ca còn cố ý để Lăng Phong vẫn nổ máy xe và sáng đèn.
Tần Địch Phi có thể nói là không tốn sức chút nào liền tìm đến xe Đường Triều Ca, đem xe của mình đến bên cạnh xe Đường Triều Ca: “Ai thắng ai thua, bây giờ chưa thể biết được.”
“Nhưng nhất định sẽ không là anh!” Đường Triều Ca cũng không ngẩng đầu, tiếp tục công việc trong tay.
Tần Địch Phi liếc mắt nhìn anh, có chút căm tức quay đầu đi chỗ khác, “Lái xe!”
Nhìn xe Tần Địch Phi nhanh chóng đi xa, tảng đá trong lòng Lăng Phong cuối cùng cũng coi như để xuống, “Ông chủ, chúng ta hiện tại có thể đi chưa?”
“Không cần, tôi lập tức muốn đem những chuyện này xử lý xong , cậu mang về là tốt rồi.” Triều Ca hạ bút ký tên, tốc độ so với hồi nãy còn nhanh hơn, âm thanh tờ giấy chuyển động cùng âm thanh bàn phím không dứt bên tai.
Sau khi Tần Địch Phi đi, Tống Dạ Huyền đi tới phòng Tần Huyên giúp con làm bài tập, lại nói chuyện một chút, nhìn Tần Huyên tắm xong,rồi đi ngủ, lúc này mới đi về phòng của mình .

“Dạ Huyền, muộn như vậy, còn chưa ngủ?” Tống Dạ Nghiêu vừa về, vừa vặn đi tới lầu.”Bệnh đã khá hơn chút nào không?”
“Tốt lắm rồi, em đang chuẩn bị đi ngủ đây”, sau đó cô sững sờ một chút, “Anh, anh mới về.” Dạ Huyền ngáp một cái, nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Tống Dạ Nghiêu , đáy lòng không khỏi có chút lo lắng.
Tống dạ Nghiêu gật đầu, “Vậy thì tốt, nghe nói có khách tới nhà, Dạ Huyền, nếu như em còn tin tưởng anh, nên cách xa Đường Triều Ca một chút đi.”
“Tại sao?” cơn buồn ngủ của Dạ Huyền lập tức giảm xuống , có chút không rõ nhìn về phía Tống Dạ Nghiêu.
Tống Dạ Nghiêu nhìn Tống Dạ Huyền một cách thân thiết, trên mặt vẻ nghiêm túc đã giảm xuống, “Không có tại sao, anh chỉ hi vọng không tiếp tục phát sinh sai lầm như với Tần Địch Phi, Dạ Huyền, em mới ly hôn phải thận trọng cân nhắc tương lai của mình, em đã 27 tuổi, còn có thể có bao nhiêu cái ‘năm năm’ nữa.”
“Vâng, em sẽ thận trọng cân nhắc, anh cứ yên tâm đi, chuyện bên ngoài em không giúp được cái gì, thế nhưng em sẽ tận lực bảo vệ chính mình và Tần Huyên thật tốt, không khiến anh bận lòng.” Dạ Huyền cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ Tống Dạ Nghiêu là đang quan tâm cô.
“Em biết điều đó là tốt rồi, thời gian không còn sớm , em nghỉ sớm một chút.” Tống Dạ Nghiêu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hướng thư phòng trên lầu ba đi đến.
“Anh, anh đừng để quá mệt mỏi, ngủ ngon.” Dạ Huyền liếc mắt nhìn bước chân trầm trọng Tống Dạ Nghiêu, không biết có phải hay không mình bị ảo giác, luôn cảm giác Tống Dạ Nghiêu có chuyện giấu mình.
Dạ Huyền mang theo nghi vấn, đi về phòng, vừa đi vào cửa, liền bị ai đó ôm, Dạ Huyền đang muốn há mồm kêu cứu, người phía sau liền chặn môi cô lại.
Hơi thở ấm áp quen thuộc ở trên môi, Dạ Huyền thừa dịp đẩy tay ra, muốn tránh xa khỏi anh nhưng lại bị anh bắt lại.
Anh liếm khóe môi của cô, mềm nhẹ như lông chim, có một chút nước, ở trong đêm tối, anh cảm giác tim của mình đập liên hồi.
“Để em bật đèn.” Dạ Tránh không được, đành mở miệng nói.
Cô không có thói quen ở trong bóng tối, lại càng không có thói quen có anh bên cạnh mà không được nhìn thấy anh.
“Bật đèn dễ dàng bị người ta phát hiện.” Đường Triều Ca ở bên tai cô nhẹ nhàng cười nói, hai người nhìn chăm chú như vậy, trong đêm tối thân thể dán vào nhau, loại cảm giác đó càng thân mật.
Dạ Huyền suýt chút nữa kinh ngạc thốt lên tiếng, “Anh làm sao buổi tối lại còn chạy tới nơi này, anh không phải là lén lút bò tường vào chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận