Cổ Phong Chi Lâm Uyên Tiện Tuyết

Lần cuối cùng khi Lâm Cẩm quay trở lại Hồng Lâu, đã hỏi thăm tin tức của Bạch Ngân, lâu chủ nói: “Những gì ngươi muốn biết ở Hồng Lâu không có, Thông Âm Cốc mới là ngọn nguồn của chân tướng.”

Mấy hôm nay ở lại Thông Âm Cốc này, những gì nên biết hắn đều đã biết, hôm nay Bạch Ngân sẽ trở thành quá khứ của Đào Tuyết Chi, còn tương lai thì vĩnh viễn không còn liên quan gì nữa.

Tân lang và tân nương cùng đi vào hỉ đường, ánh mặt trời chiếu lên dải lụa đỏ, Đào Tuyết Chi nhìn bọn họ, càng bước đến càng gần, Bạch Ngân đã chết, người thành thân hôm nay với Bạc Sương là Bạc Cầm, nàng cứ tự thôi miên mình như thế, nhưng nhìn vào khuôn mặt quen thuộc kia, nàng lại không thể tự lừa dối bản thân mình được.

Khuôn mặt hoàn mỹ như đao khắc, khí chất cương nghị và vẻ lễ độ nhưng xa cách đang mỉm cười kia, nàng nhìn hắn, bước chân không thể dừng được cứ tiếp tục đi về phía hắn, quan khách đều xì xầm bàn tán, trong ánh mắt hắn cũng có sự kinh ngạc, càng khiến cho nàng giận dữ hơn.

Đào Tuyết Chi nghĩ đến Phi Tuyết Các Tán Chủ, một hoàn cảnh khác biệt nhưng lại khó xử như nhau, một người là hận sai người, một người là sống trong lừa dối.

Nàng đi đến trước mặt hắn, hỏi hắn: “Sư huynh, không phải huynh đã chết hay sao?”

Hắn trầm mặc.

Nàng lại hỏi: “Huynh giả chết, có phải vì không thích ta hay không?”


Hắn trầm mặc.

Cuối cùng, nàng nhìn Bạc Sương: “Huynh thành thân với nàng ấy, có phải là huynh rất thích nàng ấy không?”. ngôn tình hài

Lần này, cuối cùng hắn cũng nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Đúng vậy.”

Đào Tuyết Chi cúi đầu, hốc mắt rưng rưng, nàng chật vật nói: “Vậy thì thật là tốt, chúc hai người bạch đầu giai lão!”

Nói xong nàng thất tha thất thểu, rời khỏi hỉ đường.

Trước hôm lễ thành thân diễn ra, Lâm Cẩm đã điều tra được Bạc Cầm chính là Bạch Ngân, hắn cũng đã đi tìm Bạch Ngân, đánh hắn ta một quyền, rồi kể lại những gì mà Đào Tuyết Chi đã trải qua trong ba năm nay.

Lâm Cẩm nói, đau dài không bằng đau ngắn, muốn để cho nàng nhìn thấy Bạch Ngân thì mới có thể chặt đứt tâm tư bấy lâu được.


Bạch Ngân đối với Đào Tuyết Chi chẳng qua chỉ là tình nghĩa sư huynh muội, chuyện đính hôn chỉ là do lúc ấy hắn say rượu hồ đồ, sau đó vì muốn thoát ly khỏi Bạch Kiếm sơn trang mới lấy cớ lang bạt kỳ hồ, rồi tình cờ gặp được Bạc Sương, vì muốn giúp cho Bạch Ngân có thể thoát khỏi gông xiềng trói buộc, cốc chủ đã ra mặt hợp mưu với Hồng Lâu tung tin Bạch Ngân bỏ mạng, giúp hắn biệt tích giang hồ.

- ----------------

Lâm Cẩm tìm thấy Đào Tuyết Chi, là ở quán rượu Hoa Gian mà bọn họ đã gặp nhau lần đầu, nàng ôm vò rượu, uống rất nhiều.

“Ngươi đã đến rồi sao?” Nàng hỏi hắn: “Yêu tăng, những lời ngươi nói có còn giá trị không?”

“Ta đã nói gì?” Những lời hắn nói với nàng quá nhiều.

“Ngươi nói, ta uống với ngươi ba trăm vò hồ lão nhưỡng, ngươi sẽ cưới ta.”

Lâm Cẩm bật cười: “Không phải, câu mà ta đã nói là, ta uống với nàng ba trăm vò hồ lão nhưỡng, sau đó nàng gả cho ta.”

Nàng nói: “Thì cũng như nhau mà thôi.” Rồi lại nói: “Vậy bây giờ uống được chưa?”

“Được.”

- -------hoàn--------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận