Hồ Thanh Y ngồi trên tọa liên ở đại điện, đối diện là hàng hàng lớp lớp nữ đệ tử đang quỳ rạp xuống, ở đầu hàng là Mạc Nghê Thường vẻ mặt lãnh đạm.
Hồ Thanh Y liếc mắt xuống nàng ném đến nàng một thanh kiếm, ngữ điệu sắc bén: "Nhiệm vụ này giao cho con."
Mạc Nghê Thường trong lòng là sự băn khoăn, nàng không muốn nhận mệnh từ bà ta, dù cho đó là điều gì đi nữa cũng không có gì tốt đẹp, hơn nữa ý định lần này chính là muốn nàng hạ sát một người.
Ở đời trước, nàng đã rõ ràng nhân tâm mục rữa của Hồ Thanh Y, nàng đã rất đau lòng và thất vọng, người sư phụ mà nàng luôn kính trọng lại là một người thủ đoạn tâm cơ độc ác.
Nhìn rõ rồi, hiện tại cũng đã khác, nàng thực chán ghét ánh mắt đó của bà ta.
Mạc Nghê Thường lắc đầu: "Xin sư phụ trách tội, con không thể nhận mệnh."
Hồ Thanh Y trừng trừng mắt nghiến răng nói: "Con nói cái gì?"
"Con không đi, xin sư phụ tìm người khác." Mạc Nghê Thường kiến định ngẩng đầu lên, khiến cho ai nấy đều thản thốt.
Bình thường nàng luôn là người biết giữ kẽ, dịu dàng vậy mà có thể có loại khí chất rắn rỏi kinh người đó.
Hồ Thanh Y tức giận đến máu đều sôi nóng, bà không ngờ đệ tử mà bà thương yêu nhất lại dám nghịch ý bà.
Hồ Thanh Y không nói gì mà lao xuống tọa liên, hành động nhanh như chớp bắt lấy yết hầu Mạc Nghê Thường, bàn tay siết chặt lại.
"Lần trước con cho bọn chúng lên thuyền là ta đã bỏ qua, nhưng lần này con lại dám trái ý ta, có phải Sử Diệp đã bỏ thuốc con rồi?"
Mạc Nghê Thường chau mày, khí sắc dần dần biến mất, Hồ Thanh Y nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, lúc này mới nhận ra trong ánh mắt đó dường như không còn chút gì là thân thuộc nữa, bà hừ lạnh ném nàng xuống đất.
" Vì sao lại như vậy? Vì sao lại nghịch ý ta?"
Mạc Nghê Thường ho khù khụ, nàng hít thật sâu rồi nói: "Vì con không muốn lạm sát người vô tội, cái chết của Châu tỷ và những người khác căn bản không có chứng cứ chứng minh hung thủ là Sử Diệp."
"Vậy sao? Hay là… Con có tình ý gì khác với tên Sử Diệp đó?" Hồ Thanh Y rống quát lên.
Mạc Nghê Thường bật cười mỉa mai: "Người chỉ có thể nghĩ như vậy sao?"
"Nếu không thì con làm sao giải thích, năm lần bảy lược giúp hắn, hôm nay lại còn vì hắn mà dám cãi lời ta.
Một tên Sử Diệp cũng không bằng Lan Hoa phái đã nuôi dưỡng con sao?"
Mạc Nghê Thường trong lòng dâng lên chua xót, một tí tình cảm bà ta cũng không nguyện để lại cho nàng, thứ mà bà ta quan tâm chỉ là danh tiếng, địa vị, còn đúng hay sai qua lời bà ta thì mới là chính nghĩa nhân đạo.
Nàng không còn luyến tiếc gì nữa, nàng lắc đầu: "Chính nghĩa mà người luôn treo trên miệng, là âm thầm giết người, là tìm cách để loại trừ kẻ khác mặc cho kẻ đó có làm ra chuyện gì xấu xa hay không… Thứ chính nghĩa đó con không thể tiếp thu được."
Dừng một chút, nàng từ từ đứng dậy, nói: "Nếu người đã cảm thấy Nghê Thường không xứng đáng với Lan Hoa phái, vậy thì hãy trục xuất con khỏi sư môn, phế bỏ võ công của con đi… Con sẽ vĩnh viễn không làm người gai mắt nữa."
Mỗi một câu một chữ mà nàng thốt ra, đều như một vết dao cứa vào tim Hồ Thanh Y, tâm huyết đặt lên người nàng đã tiêu biến.
Bà cười gằn lại, hốc mắt hiện lên gân máu: "Được! Được lắm! Mạc Nghê Thường!!!"
Mạc Nghê Thường quỳ xuống, nhắm mắt chờ đợi, Hồ Thành Y tay đều run lên bần bật, quát lên: "Từ nay trở đi, ngươi không còn là đệ tử của Lan Hoa phái ta nữa, dù ngươi có chết phơi thây ngoài kia, cũng không liên quan đến ta! Thu Hồng, phế bỏ võ công của nó, sau đó ném ra khỏi cửa."
Nóng xong Hồ Thanh Y phất tay áo bỏ đi, để lại chúng để tử hoảng loạn nhìn nhau.
Thu Hồng như muốn khóc tiến lại gần Mạc Nghê Thường, nàng run giọng:"Nghê Thường… Ta xin lỗi…"
Thu Hồng giơ cao chưởng tay, sau đó đập mạnh lên đỉnh đầu của Mạc Nghê Thường, nàng phun ra một búng máu, cơ thể hoàn toàn không còn chút khí lực nào.
Thu Hồng lập tức đỡ lấy nàng, cùng Gia Kỳ kéo nàng đi ra đến cửa, cả hai chua xót để nàng nằm trên bậc thang: "Nghê Thường, từ nay về sau hãy tự bảo trọng."
Nghê Thường suy yếu gật đầu, cơ thể xiêu vẹo bước xuống từng bậc thang, không ngoảnh đầu nhìn lại đại môn Lan Hoa, nơi mà nàng đã sống hơn hai mươi năm.
Nhưng nàng không hối tiếc.
Sau khi khó khăn rời khỏi núi Hoa Yên, Mạc Nghê Thường nhanh chóng viết một phong thư mướn người đưa đến Nam Kiếm.
__________________________
Trương Tử Phong sau khi hội họp bằng thư từ với những người khác về việc địa điểm tổ chức đại hội kỳ này, đa số bọn họ đều muốn làm ở Vô Ưu một lần, hơn nữa cũng mượn cớ đó sau khi bổ nhiệm tân minh chủ sẽ đến Vô Ưu cốc càng quét ma giáo một lần trừ tận gốc rễ.
Lô Hoàng hoàn toàn đã không còn đau thương nữa, nhưng lão lại ôm mối hận không đội trời chung với Quan Đông Hàn, trong thâm tâm lão luôn chắc chắn chính hắn đã hại chết nhi tử của mình.
Trương Tử Phong quay sang nói: "Nhị đệ thấy thế nào?"
Lô Hoàng gật đầu: "Được! Đệ thấy chủ ý này rất tốt."
Phương Ứng Khanh vẫn hơi do dự mở lời: "Nhưng mà… Uông Tần dù gì cũng là ngoại công của A Hàn…"
Lô Hoàng đáp lại: "Thì đã sao? Chỉ có những lúc này mới phân định được Quan Đông Hàn có thực tâm theo danh môn chính phái chúng ta hay không, lỡ như nó hai lòng muốn nối bước tà đạo thì có thể tiện tay kết liễu mối họa này."
Mặc dù ý kiến của lão ngoan độc, nhưng Trương Tử Phong lại thấy cũng rất có lí, nhỡ đâu sau này Quan Đông Hàn thành tài rồi lại trở mặt với họ, quay sang làm ma đầu như Uông Tần, há chẳng phải là mối nguy cho giang hồ hay sao?
Cứ thế họ ấn định kế hoạch, sau đó thông cáo ra bên ngoài sẽ tổ chức đại hội võ lâm ở Vô Ưu thành.
Quan Đông Hàn nghe lén được mọi thứ mà cười lạnh trong lòng, không ngờ mọi việc lại vượt xa dự đoán của hắn như vậy, bọn họ suy cho cùng vẫn xem hắn là cái ung nhọt cần phải diệt trừ, nếu chúng đã muốn tuyệt tình với hắn như vậy thì đừng trách hắn tuyệt nghĩa.
Quan Đông Hàn trở về phòng, sau đó gửi một phong thư đến Vô Ưu phái báo cáo tình hình lại với Mộng Dao Dao, kêu nàng phải chủ động nắm lấy thế cục.
Sau đó ở ngoài cửa nghe tiếng có người đến báo tin, Quan Đông Hàn liền theo chân một đệ tử ra ngoài cửa, nhận lấy thư tay từ một người nông dân bình thường.
Đọc xong nội dung thư, Quan Đông Hàn cháy lên lửa giận trong lòng, Hồ Thanh Y phái người âm thầm đến giết Sử Diệp trong ngày đại hội võ lâm, lấy cớ là thanh trừ kẻ xấu đang âm mưu gây hại giang hồ.
Quan Đông Hàn vò nát bức thư trong tay, hai tay nắm chặt thành đấm, hắn không dễ dàng để kế hoạch kia xảy ra, hơn nữa hắn còn phải khiến bọn chúng hối hận.
__________________________
Dạo gần đây Vô Ưu thành xuất hiện nhiều người lạ mặt, hơn nữa bên người còn mang theo vũ khí.
Sử Diệp không quan tâm đến bọn chúng có ý đồ gì, y cứ như thường lệ ngoài việc ở trên Xà Đảo nghiên cứu thuốc ra thì cũng hay lui đến Duyệt Lai tửu lâu bắt mạch kê thuốc bổ cho Thôi Tố Tố.
Hôm nay cũng vậy, ngay khi thuyền vừa cập bến liền đi thẳng đến tửu lâu, dọc đường cũng có nói chuyện qua với vài hộ dân.
A Tứ nhét một trái táo vào tay Sử Diệp: "Táo hẵn còn chín tới, Sử thần y mau ăn đi."
"Quả nhiên rất thơm." Sử Diệp không khách khí ngửi ngửi, sau đó liền cắn một miếng, vị ngọt tan trong miệng.
Tiểu Bình hậm hực đi đến kéo góc áo y: "Sử ca, huynh có thể đuổi cái tên mặt dày này đi chưa?"
Mạnh Hùng đi phía sau trưng ra vẻ mặt cười rạng rỡ, từ khi hắn theo Tiểu Bình đến đây cũng không có động thái muốn rời đi, Mạnh Hùng thuê một căn nhà gần cạnh nhà Tiểu Bình, như thế hằng ngày hắn đều dễ dàng đi theo sau người ta như cái đuôi.
Sử Diệp cười cười: "Hắn đi hay ở sao ta có thể quản chứ."
Mạnh Hùng giơ ngón tay cái ra: "Đúng đó, nên là Bình Bình thôi kêu ca muốn đuổi người ta đi."
"Bình cái con khỉ!"
"Hóa ra Bình Bình là con khỉ."
"Ngươi… Đồ to xác óc nhỏ."
Hai người cứ thế người chửi người đáp, phu xướng phụ tùy.
Sử Diệp thong thả vào trong tửu lâu, bên trong xuất hiện thêm rất nhiều nhân sĩ võ lâm, hầu như đã kín bàn.
Y có hơi kỳ lạ nhìn xung quanh, tự hỏi sao lại đến đây đông thế này?
Ngay khi y vừa bước chân vào, mọi ánh mắt liền tập trung lên người y, Sử Diệp cau mày khó chịu.
Thôi Tố Tố ôm bụng bầu đi đến, kéo kéo y sang cái bàn trống mà họ luôn để sẵn cho Sử Diệp: "Sử công tử mau ngồi đi."
Sử Diệp đặt hòm thuốc lên bàn, rồi bắt đầu bắt mạch cho nàng, y vui vẻ nói: "Mạch tượng ổn định, xem ra có thể hạ sinh đúng thời điểm, tiếp tục dùng đơn thuốc của ta như bình thường, nhưng mà phải bớt đi Bạch Thược đi."
Thôi Tố Tố gật gù nghe theo, Chí Sương sau đó dọn lên điểm tâm và trà hồng hoa cho y.
Thôi Tố Tố trở lại quầy tiếp tục tính tiền.
Sử Diệp thở dài, bọn chúng vẫn xì xầm bàn tán về y, cũng có những lời ác ý, nhưng mà bọn chúng có thể làm được gì ngoài ở đó nói xấu chứ?
Đột nhiên lúc này có một tên kiếm sĩ đi đến, y phục màu vàng kim thêu hoa văn hình mặt trời, nam tử ngồi xuống đối diện hắn, thái độ không mấy hòa nhã đẩy trà và điểm tâm của Sử Diệp qua một bên.
Đặt mạnh cây kiếm lên rồi đưa tay ra: "Nghe nói Sử đại công tử y thuật tinh thông, có thể xem bệnh giúp ta? Dạo này ta hay khó chịu, gai mắt với một số tên phế vật."
Sử Diệp vẻ mặt không thay đổi, trong lòng khinh bỉ cười, muốn kiếm chuyện với y đâu có dễ.
Y liền hòa nhã cười, đưa hai ngón tay lên bắt mạch, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng đi: "Quả thật là vị huynh đài này đây đã mắc trọng bệnh, mà còn là bệnh nan y khó chữa."
Tên nam tử sắc mặt có vẻ không tin y cho lắm, Sử Diệp liền nói: "Có phải ngươi hay mơ một giấc mộng kỳ quái rồi giật mình vào nửa đêm, tim đập nhanh, cả người nóng ran, sau đó chân khí trong người đảo lộn, nội lực sa sút, ban ngày thì cứ không thể tập trung luyện kiếm?"
Tên nam tử liền cả kinh tròn mắt, gật gật đầu: "Phải đó…"
Sử Diệp thở dài, lắc đầu: "Không thể cứu."
Tên nam nhân liền hoảng sợ bắt lấy tay y: "Sử… Sử đại công tử… Ta là bị gì?"
"Haiz… Bệnh này rất khó nói… E rằng ngươi không dám nghe."
"Ta dám… Xin công tử mau nói."
Sử Diệp làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cẩn thận nói rõ từng chữ: " Ngươi bị mộng tinh, quá lâu không gần với nữ nhân nên mới thèm quá hóa mộng, hơn nữa còn đến mức không thể tự chủ."
"Cái gì?"
"Ta nói là ngươi bị mộng tinh! Là mộng tinh đó! Ngươi không biết à? Hay là bệnh đến t*ng trùng thượng não hồ đồ cả rồi?"
Sau đó một tràng cười đập vào tai tên nam nhân, gã bị bẽ mặt xấu hổ đến đỏ cả mặt nên liền thẹn quá hóa giận, đập bàn cầm kiếm: "Tên phế vật nhà ngươi dám nói xấu ta, kiếm chết!"
"Ta nói đều là thật, vì ngươi quá ham muốn nên mãi chỉ là một tên nhãi nhép tép riêu so với các huynh đệ đồng môn."
"Ngươi nói ta là nhãi nhép? Vậy để tên tép riêu này lấy mạng ngươi đi" Tên nam nhân quát tháo lên.
Sử Diệp vẫn nhu thuận đáp trả: "Ta khuyên ngươi không nên động thủ, nếu không chỉ trong vòng ba tiếng đếm liền gục ngã."
"Ngươi dám khi dễ ta? Để xem là kiếm ta nhanh hay ba tiếng đếm ngươi nhanh."
Nói xong hắn rút kiếm ra, Sử Diệp vẫn điềm tĩnh đếm: "Một! Hai…"
Ngay khi đến tiếng thứ ba, cũng là lúc lưỡi kiếm cách bả vai Sử Diệp hai gang tay, tên nam nhân liền cứng đơ người, mắt trợn trừng, sau đó té lăn trên đất cơ thể bất động.
Sự tình khiến sư huynh đồng môn của tên nam nhân đồng loạt đứng lên chĩa mũi kiếm về phía Sử Diệp.
Sử Diệp phủi phủi bụi trên vai áo, nhẹ nhàng chửi: "Đừng có bố láo rồi tự xem thường mạng sống của mình."
Vừa nãy khi y bắt mạch cho hắn y đã sớm phát hiện ra người này bị cao huyết áp, hơn nữa còn bị chứng mộng tinh, y liền nhanh đến không nhìn thấy bấm vào huyệt đạo trên cổ tay hắn, sau đó chọc tức khiến hắn mau phát bệnh hơn.
Sử Diệp cười khinh bỉ nhìn bọn họ: "Còn không mau đưa hắn đến gặp lang trung? Chẳng lẽ để hắn chết quách đi sao? Các người đúng là huynh đệ tốt đó."
Bọn chúng tức tối trong lòng, nhưng vì tính mạng của tên nam nhân nên đành nhẫn nhịn mang hắn chạy đi gặp thầy thuốc.
Sử Diệp hài lòng nhếch môi: "Các người còn ai muốn xem bệnh thì đừng dở hơi như tên đó, tự chuốc lấy họa không ai gánh thay."
Tất cả mọi người đều không dám hành động lỗ mãng nữa, Sử Diệp chỉ cần dùng lời nói và vài mánh khóe liền khiến người ta dở dở ương ương, lỡ như tên đó thực muốn đoạt mạng người thì bọn họ chỉ có nước chết.
Sau đó ai lo việc nấy, Sử Diệp tiếp tục uống trà.
Được một lúc liền nghe có người bàn bạc việc đại hội võ lâm được tổ chức ở Vô Ưu thành, Sử Diệp có hơi ngạc nhiên, nếu như vậy thì Đông Hàn cũng sẽ đến đây, liệu có tốt hay không? Nhưng linh cảm của y thật sự có hơi tệ.
____________________________
Chào cả nhà!!! Mị lại lên chương đây..