Hồ Thanh Y vốn dĩ muốn giành lấy chức minh chủ võ lâm, thế nhưng bà ta là trưởng bối lại đi giành giựt với hậu bối thì không tốt cho lắm.
Thế nên mấy năm nay bà đều dày công dạy dỗ, truyền thừa lại tuyệt học của Lan Hoa phái cho Châu Ái Ngọc và Mạc Nghê Thường, nhưng không ngờ rằng trong hai vị đồ đệ đó một người thì mất mạng một người thì bị trục xuất khỏi sư môn, khiến cho ý định ban đầu của bà ta vỡ lỡ.
Nhưng Hồ Thanh Y là loại người không dễ dàng bỏ cuộc, cố chấp độc tài dùng mọi thủ đoạn để đạt được ý nguyện.
Vì vậy bà đành ép buộc Thu Hồng thay thế hai vị tỷ tỷ kia, cho nàng uống một lần mười viên Hoàn Hùng đan nhằm gia tăng công lực, còn có âm thầm truyền thụ nội lực cho nàng, đợi sau khi nàng giành được vị trí minh chủ võ lâm liền độc chết Thu Hồng, để lại di thư giả trao cho bà ta chức vị.
Mạc Nghê Thường sớm biết bà ta sẽ đối xử với mình như vậy, trong lòng lạnh tanh đã không còn tình cảm sư đồ gì nữa, dứt áo bỏ đi không hối tiếc.
Trước lúc rời đi, Mạc Nghê Thường đã nhắc nhở qua với Thu Hồng và Gia Kỳ.
Nhưng có chết hai nàng cũng không thể ngờ rằng, vị sư phụ cao cao tại thượng kia lại ác độc như thế.
____________________________
Không chỉ có Lan Hoa phái mà còn có Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động, Thiếu Lâm và vô số môn phái khác cũng muốn lấy được chức vị này.
Đánh bại vạn người, cầm được lệnh bài Bá Giang hô mưa gọi gió, bất cứ khi nào cũng có thể triệu tập quần hùng, vẻ vang như thế, cường đại như thế ai mà không muốn cơ chứ.
Ngày hôm đó Vô Ưu thành trở nên nhộn nhịp đông đúc bất thường, ngoài đường đâu đâu cũng là giang hồ hiệp sĩ tay cầm đao kiếm tướng mạo uy phong.
Võ đài lớn rộng khoảng 30 thước, phía sau võ đài là tọa đài nơi đặt ghế để những vị tiền bối của các đại môn phái ngồi.
Phía dưới võ đài là vô số những đệ tử nhân sĩ võ lâm, có cả hiệp khách lang bạc tứ hải cũng đến dự.
Trong số đó đoàn người của Nam Kiếm và Lan Hoa phái uy thế hơn hẳn, mặc dù dạo gần đây nhân lực Lan Hoa phái sụt giảm nhưng cũng không khiến họ mất đi nhuệ khí.
Ngược lại thì Nam Kiếm từ trước đến nay giữ vững phong độ có thể so với Lan Hoa còn tốt hơn.
Quan Đông Hàn đứng dưới võ đài, sắc trời nắng chói chang chiếu xuống soi rõ từng gương mặt của những người ngồi trên tọa đài.
Hồ Thanh Y ánh mắt mang tia sát khí bắn đến hắn xong lại trở về với vẻ đạo mạo tiên cốt của mình.
Trương Tử Phong thân là minh chủ đương thời, tất nhiên là phải đứng ra nói vài câu để bắt đầu đại hội tỉ thí.
Sau khi nói tràn giang đại hải, cuối cùng Trương Tử Phong cũng kết thúc rồi bắt đầu tuyển chọn minh chủ kế nhiệm, ông đạp một chân liền bay lên trên đỉnh tháp gỗ, sau đó đặt lệnh bài bằng vàng sáng chói lên, ai nấy đều tròn mắt thèm thuồng nhìn khối kim bài tinh tế đó.
Một tiếng chiêng gõ lên, vang vọng khắp Vô Ưu thành, xung quanh võ đài không chỉ có nhân sĩ danh môn chính phái mà người dân nơi này vì ham náo nhiệt nên vây xem cũng không ít, mấy tòa tửu lâu gần đó đều đã chật kín người.
Trong số đó có một toán người vận y phục màu đen, thần thần bí bí, như có như không khiến người khác hơi chú ý, ai cũng nghĩ chắc chỉ làm đám ô hợp nào đó thôi.
Một người trong số đó treo nụ cười trên môi, sau đó lại lặng lẽ đứng một bên.
Lâm Kỳ Hưng có hơi nghi hoặc, nhưng lại nhanh chóng lờ đi.
Trong lúc ồn ồn ào ào, bàn tán xôn xao xem ai là người lên đầu tiên, Vương Long đột ngột lên tiếng khiến ai cũng im lặng: "Vương võ đường của lão mấy năm nay gặp không ít chuyện, nên là lần này ta tự ý rút võ đường khỏi việc tranh vị, yên ổn một bên mà xem."
Trên gương mặt gầy hom của Vương Long hiện lên nhiều tia bi thương, ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa, Vương võ đường của hiện tại đã không còn lớn mạnh như xưa nữa, trụ cột Giang Chấn Viên đã tạ thế, hơn nữa còn có nhiều môn đệ bị sát hại.
Lô Hoàng tức giận đập lên tay ghế: "Vương huynh yên tâm, Lô mỗ nhất định sẽ bắt được kẻ thủ ác làm loạn danh môn chính phái, bêu đầu hắn để làm gương cho toàn thiên hạ!"
Lập tức vô số lời đồng tình vang lên, còn có không ít khen ngợi đến Lô Hoàng.
Trương Tử Phong khẽ cau mày, ông không muốn dính dáng đến thị phi.
Hồ Thanh Y cũng tiếp lời: "Bổn phái cũng nhất định trả thù cho mấy chục mạng đệ tử vô tội!"
Ánh mắt tàn độc nhìn về phía Quan Đông Hàn đứng đầu hàng ngũ dưới kia.
Hắn nhếch môi, để xem các người còn dám mạnh mồm nữa không, chỉ một chút nữa thôi các người sẽ phải hối hận.
Sau đó một lúc, Hồ Thanh Y ra hiệu cho Thu Hồng lên võ đài.
Thu Hồng là một nữ nhân thân hình nhỏ mảnh, hơn nữa gương mặt cũng không quá mức xinh đẹp, nhưng cũng đủ để khiến người khác điên đảo.
Thu Hồng dõng dạc chấp tay: "Tiểu nữ học tài yếu kém, mong chư vị đồng đạo chỉ giáo, mời!"
Đột nhiên có tiếng cười nam nhân xen vào, một gã râu hùm vai rộng trông rất bặm trợn nói: "Tiểu cô nương, cô có biết nơi này là nơi nào không?"
Thu Hồng mặt lạnh lùng nhìn hắn: "Vị thiếu hiệp đây là có ý gì?"
"Tiểu cô nương yêu kiều thế này, sao lại đi lộ mặt đánh đấm với bọn nam nhân chúng ta? Chi bằng về đây bên lão tử, ngoan ngoãn làm thê làm thiếp còn hay hơn." Gã vuốt ngược râu, đôi mắt dán chặt trước ngực Thu Hồng.
Tiếp theo đó tiếng cười đồng loạt vang lên từ mấy tên đứng chung với hắn.
Thu Hồng nhẫn nhịn, điềm đạm đáp lời:" Tiểu nữ thân là đệ tử phái Lan Hoa, quy môn nhất nhất không được tự xem thường bản thân, xin hỏi đại danh quý tánh của vị thiếu hiệp đây."
"E hèm! Lảo tử Đại Tráng đại sư huynh của của Mã Đao phái."
"Đại Tráng huynh có muốn so vài ba chiêu với ta?"
"Đánh với cô? Đừng có đùa, lão tử thân là nam tử hán đại trương phu, làm sao đi gây chuyện với đàn bà chân yếu tay mềm nha, chi bằng về với ca ca đây..."
Không để tên thô kệt đó nói hết câu, một thước vải lụa đã xé gió bay đến tát thẳng vào mặt hắn.
Đại Tráng trừng trừng mắt, không ngờ tiểu cô nương kia lại động thủ với hắn, điều đáng kinh hãi chính là tốc độ xuất chiêu hắn không tài nào nhìn thấy.
Lòng tự tôn bị chọc giận, Đại Tráng hầm hầm nhảy lên võ đào, lưu manh mắng: "Ngươi dám động thủ với ta? Được lắm để ca ca đây thu phục tiểu thê tử nha."
Thu Hồng nhếch môi khinh bỉ, nàng lại xoay người phất tay, một thước vải trắng lao đến tát thêm một cái lên mặt Đại Tráng.
Nam nhân tức giận đành rút đao khỏi võ, lao đến tả xung hữu đột với Thu Hồng.
Thu Hồng thân thủ nhanh đến đáng sợ, mỗi lần xuất chiêu đều khiến da mặt hắn rách một đường, không những thế cước bộ vô cùng khó đoán.
Quần qua quần lại, Đại Tráng bị nàng đánh đến mặt mũi đều là máu, lưỡi cũng bị nàng dùng vải cắt đứt.
Cuối cùng thì hắn bị nàng đá văng xuống võ đài, đám môn đệ hốt hoảng chạy đến kéo gã đi.
"Xin hỏi các vị còn ai muốn khinh thường nữ nhân nữa không?" Thu Hồng hất mặt hỏi.
Không ai dám trả lời, đệ tử của Lan Hoa phái ra tay không hề nhẹ, lại còn nhiều độc chiêu khiến ai ai cũng phải e dè.
"Tại hạ Dương Ân, đệ tử phái Không Động, xin được tiếp chiêu."
Dương Ân nhảy lên võ đài, không nói gì liền rút kiếm tấn công bất ngờ, cứ tưởng Thu Hồng không kịp trở tay nhưng nàng lại dễ dàng né được.
Cả hai đánh qua đánh lại tầm hơn ba mươi chiêu, Thu Hồng không thèm dây dưa liền dùng Lan Hoa chỉ điểm ngay ngực Dương Ân, hắn ngã lăn quay rớt xuống võ đài, sau đó khập khiễng đứng dậy chấp tay.
"Cô nương quả nhiên lợi hạ, tại hạ cam phục."
Trưởng môn phái Không Động tức giận hừ hừ, đệ tử giỏi nhất môn lại để thua một nữ tử vô danh thế này? Ông không cam tâm, liền liếc nhìn đến trưởng môn phái Hoa Sơn.
Trưởng môn Hoa Sơn phái liền hiểu ý, ra ám hiệu cho đệ tử của mình.
Bạch Đăng nhận mệnh, khí thế hừng hực nhảy lên, ánh mắt thích thú nhìn nàng: "Thu Hồng cô nương xinh đẹp tài giỏi, xin so với ta vài chiêu."
Thu Hồng gật đầu, cả hai liền lao vào nhau.
Bạch Đăng không dùng kiếm, hắn chỉ đi vài đường cước bộ né tránh chiêu của nàng, rồi lại tiện tay sờ eo nàng, bắt cổ tay nàng, tham luyến kéo Thu Hồng vào lòng mình rồi hít lấy hít để.
Hành động này tuy nhìn bề ngoài giống như đang đùa giỡn, nam anh tuấn nữ mỹ nhân vô cùng đẹp đôi.
Thế nhưng Thu Hồng cảm nhận được sự ham muốn của hắn, liền nổi cả da gà, nàng liền trở mặt ngoan độc ra xuất chỉ.
Mỗi một chỉ đều như muốn lấy mạng Bạch Đăng, khiến hắn thối lui đến không còn đường lui.
Cuối cùng lại nhận một chỉ ngay mắt, mù lòa.
Trưởng môn Hoa Sơn che mặt, thể diện bị chó tha rồi.
Hồ Thanh Y từ đầu tới cuối đều rất hài lòng, mấy chục viên Hoàn Hùng đan không uổng phí rồi.
Cứ thế hết người này đến người kia đều bị Thu Hồng đánh gục, vậy mà nhìn nàng không chút gì mệt mỏi.
Nhưng trong kinh mạch Thu Hồng đã xuất hiện dị tượng.
Quan Đông Hàn lúc này mới nhận ra điểm không đúng, liền vận chút nội lực búng vào cổ tay nàng kiểm tra.
Đường chỉ nội lực xuyên qua lớp da đó, đi sâu vào kinh phế, Quan Đông Hàn liền nhận ra nàng đã dùng rất nhiều Hoàn Hùng đan, đến mức ngũ kinh lục phế sắp bị phá nát rồi.
Nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Hồ Thanh Y, hắn hiểu ra Thu Hồng là bị ép.
Trong lòng lửa hận càng cháy lên, nếu tiếp tục thế này, chỉ cần qua thêm nửa canh giờ Thu Hồng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà vong mạng.
Gia Kỳ lúc này lén lút xen lẫn vào dòng người, đứng sau lưng Quan Đông Hàn kéo góc áo hắn: "Quan đại hiệp, xin hãy ngăn cản Thu Hồng tỷ...!Nếu không...!Tỷ ấy..."
Giọng nói Giai Kỳ có chút nghẹn ngào.
Quan Đông Hàn vẫn chưa muốn động thủ, thời cơ chưa tới.
Thế nhưng sự việc trên võ đài liền gây bất ngờ, Lô Sỉ Liêm chẳng biết từ đâu ra thách đấu với Thu Hồng.
Cả hai tỉ võ đến lợi hại, không ai thua ai cả, Thu Hồng sức lực tuy vẫn còn nhưng tâm mạch đang dần bị đứt quãn, nội lực thất thoát không ít.
Nhưng Lô Sỉ Liêm càng đánh lại càng hăng, dường như không chút lui bước nào tấn công liên tục bức ép Thu Hồng đến học máu.
Gia Kỳ lo đến nước mắt rơi lã chã, nài nỉ hắn: "Xin ngươi...!Cứu tỷ tỷ..."
Quan Đông Hàn liền nảy ra ý nghĩ trong đầu, hắn nhéch mép đáp: "Được thôi."
Ngay lúc này, Thu Hồng nhận lấy một kiếm của Lô Sỉ Liêm, cánh tay bị thương cộng với cơn đau thắt ngực bất chợt kéo đến, nàng lảo đảo ngã xuống.
Cơ thể chưa chạm đất kia đột ngột đựơc nam nhân tuấn lãng đỡ lấy, Quan Đông Hàn bắt lấy nàng để nàng nằm trên sàn võ đài, dùng tay bắt mạch.
"Mạch đập vô cùng suy yếu, sắp phải vong mạng."
Một câu này nói ra liền gây xôn xao, vậy mà Hồ Thanh Y chỉ tức giận nhìn hắn.
Lô Sỉ Liêm chĩa mũi kiếm về phía nàng: "Chúng ta còn chưa tỉ thí xong, ngươi dám chen vào? Ngươi muốn thay nàng đánh?"
Quan Đông Hàn bế Thu Hồng xuống đặt vào tay Gia Kỳ: "Mau đến Xà Đảo."
Gia Kỳ nghe thế liền nhanh chóng bế nàng dùng khinh công rời đi.
Hồ Thanh Y đứng ngồi không yên bởi kế hoạch dự bị cũng tan tành, bà ta muốn ngăn cản Gia Kỳ nhưng lại bị một cổ lực đẩy ngồi xuống.
Hồ Thanh Y cả kinh nhìn Quan Đông Hàn, hắn tựa tiếu phi tiếu lắc đầu, Hồ Thanh Y nuốt ực một cái.
Sau đó hắn khinh bỉ nhìn Lô Sỉ Liêm nói: "Nàng thua rồi, ngươi cũng thấy đó, vậy có thể so chiêu..."
Quan Đông Hàn chưa kịp nói hết liền thấy một đạo phát quang bay đến.
.
Ngôn Tình Hay
Thanh kiếm trên tay Lô Sỉ Liêm chém nhanh như gió, mỗi lần chuyển động tác là phát ra dương quang lóe mắt.
Đó chính là Quang Phong Thần Kiếm nổi danh giang hồ đấy sao?
Quan Đông Hàn vô cùng khinh bỉ gã, lại còn dám học lén tuyệt học Nam Kiếm, cha con nhà này đều hèn hạ như nhau.
Ngay lúc một chưởng của hắn bức Lô Sỉ Liêm thối lui, gã liền nhanh như chớp ném thẳng mũi kiếm về phía hắn, hòng muốn lấy mạng hắn.
Quan Đông Hàn điềm tĩnh nhìn thanh kiếm đang lao đến như tên bắn, hắn chợt nở nụ cười lạnh lẽo đầy sát ý.
Lô Hoàng ngồi trên tọa đài đứng bật dậy, muốn lao đến.
Nhưng quá muộn rồi, Quan Đông Hàn chỉ cần một cái phất tay, thanh kiếm quay ngược đâm xuyên bụng chủ của nó.
Máu tươi đỏ sẫm rơi tí tách trên võ đài, cơ thể nam nhân không còn khí lực ngã xuống.
"Chết người rồi..." Một tên dưới võ đài hô lên.
Ai nấy đều bàng hoàng nhìn thiếu niên đang nở nụ cười tà mị đứng đó, hắn nhìn thẳng vào Lô Hoànng đang trợn mắt há mồm, sắc mặt trắng bệch, tay run run.
"Ôi...!Ta lỡ tay giết hắn rồi..."
Quan Đông Hàn càng cười rạng rỡ hơn, mười mấy trưởng môn ngồi trên tọa đài không khỏi rợn gai óc.
"Lô sư thúc, con lại lỡ tay giết thêm nhi tử của người nữa rồi."
"Cái gì?" Lô Hoàng ngồi phịch xuống.
Quả nhiên như lão nghĩ, hắn đã giết Lô Sỉ Hoằn, mà bây giờ ngay cả đại nhi tử cũng chết dưới tay hắn, Lô Hoàng lão không còn người con nào cả...!Tuyệt tử rồi...!
___________________________________
Chào cả nhà, chúng ta sắp đi đến cuối đoạn đường rồi.
Cám ơn các bạn đã theo dõi con truyện này của Hêu ạ:>.