24/10/2020
Triệu Nhất Dưỡng rốt cục đến ngày thứ ba mới gặp lại Trần Tối Quả.
Cậu đã hai ngày không trở về, hoàn toàn dùng hết ngày nghỉ mà chị La cho.
Triệu Nhất Dưỡng liên tục gọi điện thoại cho cậu nhưng vẫn luôn không có người bắt máy, cậu lo lắng cho Quả Quả nên đi tìm chị La, chị ấy lại ấp úng không chịu nói cho cậu biết.
"Em không cần lo lắng, cậu ấy không có chuyện gì." Chị chỉ nói với cậu như thế.
—— Cậu ấy bị cưỡng ép!
Chị La vén tóc ra sau tai: "Em ấy có tình nguyện hay không cũng không được, Dương tiên sinh muốn mang cậu ấy đi thì phải đi, nếu Dương tiên sinh không muốn mang cậu ấy về thì cũng chỉ có thể chấp nhận."
Triệu Nhất Dưỡng không thể lý giải lời này của chị, MB bán thân như bọn họ, vốn đã là anh tình tôi nguyện, tôi bán cho anh thì anh trả thù lao cho tôi, một bên không đồng ý thì cũng không thể cưỡng ép được, chị La lại nói Dương tiên sinh kia muốn họ đi thì họ phải đi, họ không muốn đi cũng phải đi.
Như vậy chỉ có thể nói, người nọ là nhân vật lớn một tay che trời.
Triệu Nhất Dưỡng nhìn thấy Trần Tối Quả ngồi ở góc phòng ăn cạnh cửa sổ, buồn chán đâm đâm đĩa thức ăn trên bàn.
—— Này.
Triệu Nhất Dưỡng ngồi xuống đối diện cậu, đưa cậu xem cái máy tính bảng viết chữ to đùng trên tay.
Trần Tối Quả thoạt nhìn không có gì khác so với trước đây, sắc mặt rất bình thường, điều khác biệt duy nhất là cậu hôm nay lại mặc áo len cổ lọ bó sát, cổ áo kéo cao che khuất cả cằm và miệng.
Cậu không giống như ngày thường lảm nhảm chọc cười Triệu Nhất Dưỡng, chỉ trầm mặc cuối đầu đâm đâm cây súp lơ trong đĩa, thậm chí không liếc nhìn Nhất Dưỡng một cái.
Triệu Nhất Dưỡng cực kỳ khó chịu, nhưng cậu biết, so với cậu Quả Quả còn khó chịu hơn, cậu là bạn thân lại không đi giúp câu ấy.
Cậu không dám nghĩ đến hai ngày qua đã xảy ra việc gì, Dương tiên sinh kia đã làm gì cậu ấy.
"Cậu khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút, không thì tôi bẻ nốt cái chân còn lại của cậu."
Triệu Nhất Dưỡng nhớ tới lời của người đàn ông kia, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, lập tức nhìn qua chân của Trần Tối Quả —— chân trái vẫn tốt, ống quần chân phải lơ lửng một đoạn.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
—— Là mình không tốt, mình định đuổi theo cậu nhưng lại bị cản, chị La không cho mình gọi điện cho cậu.
Cậu có sao không?
Triệu Nhất Dưỡng viết một hơi đầy chữ lên máy tính bảng mà Trần Tối Quả vẫn không phản ứng, cậu không còn cách gì khác hơn là kéo kéo tay cậu ấy.
—— Đừng tức giận mà, Quả Quả.
Trần Tối Quả rốt cục nhúc nhích một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Nhất Dưỡng, hai mắt sưng đỏ.
Triệu Nhất Dưỡng cảm thấy tim của cậu đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
"Trọng sắc khinh bạn, không có lương tâm." Trần Tối Quả lẩm bẩm sau lớp áo len dày, giọng nói cậu đã khàn đặc, gần như nói không ra hơi.
Triệu Nhất Dưỡng biết Quả Quả chịu nói chuyện nghĩa là đã không còn giận cậu nữa.
Trần Tối Quả rất thích nói chuyện, cậu có thể nói cả ngày dù không ai trả lời.
Mỗi khi cậu tức giận, cậu sẽ không chịu nói chuyện với ai khác, dù cho người ta có nói có hỏi cái gì, cậu vẫn sẽ im lặng mặc kệ.
"Mình bị cái tên kia cưỡng ép như vậy, cậu cũng không đi kéo mình lại một cái! Để cái tên biến thái sống sờ sờ kia kéo đi, cậu..
cậu cậu!!! Còn cái thằng cha kia, đứng trước mặt che cho cậu, chỉ lo mỗi cậu! Mà cậu còn cười, mình bị như vậy mà cậu còn đứng bên thằng cha đó cười ngu?"
Trần Tối Quả nói một câu lên xuống giọng đến ba lần, thậm chí có lúc còn không nghe được giọng của cậu.
—— Cổ họng cậu có chuyện gì vậy?
"Cổ họng? La đến khàn rồi! Cái tên biến thái đó..." Trần Tối Quả nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đổi đĩa thịt thành tên họ Dương kia mà băm nát.
Triệu Nhất Dưỡng vốn lo là người kia sẽ làm chuyện gì hại đến Trần Tối Quả, bây giờ nhìn lại hắn ta cũng không làm chuyện gì quá xấu xa, ngoại trừ cổ họng bị tổn thương của cậu ấy thì cũng không có vết thương ngoài nghiêm trọng nào.
Thế nhưng cậu cũng rất nhanh bỏ đi suy nghĩ đó.
Trần Tối Quả kéo cổ áo len xuống, cắt một miếng thịt đưa lên miệng.
Trên thực tế, phần miệng của cậu còn sưng to hơn mắt, khóe miệng đỏ ửng dọa người, đôi môi mềm mại cũng bị khô nứt.
Tuy là Quả Quả không kéo cổ áo xuống sâu nhưng cậu có thể trên cổ của cậu ấy có dấu vết dây thừng hằn lên, làn da trắng của cậu ấy còn làm nó nổi bật đến chói mắt.
Triệu Nhất Dưỡng trong lòng hồi hộp một chút.
Cậu cũng từng gặp phải những vị khách như thế.
Trói tay, bịt mắt, roi, nến...!cũng may là cậu gặp được vị khách là "Sét đánh chứ không mưa*", dạy dỗ trò chơi gì đó cũng chỉ là nhẹ nhàng cho vui, vết thương chằng chịt thì có nhưng phía sau cũng không bị hành hạ gì quá đáng.
*Sét đánh chứ không mưa: thành ngữ 光打雷不下雨 (Guāng dǎléi bú xiàyǔ) ý nói những người chỉ dám nói chứ không dám làm.
Thành ngữ này mình chưa tìm được trong tiếng Việt nên chỉ dịch lại từ tiếng Trung sang chứ không biết có sát nghĩa hay không hic
Triệu Nhất Dưỡng không thích thể loại đó nên đã nói với chị La sẽ không nhận khách như thế.
Danh tiếng của cậu vẫn luôn được chào đón nên thiếu đi một hai vị khách như thế cũng không quá đáng ngại, chị La lúc đó cũng muốn thực hiện "Marketing bỏ đói*" nên cũng đồng ý với cậu.
*Marketing bỏ đói: (Hunger marketing) là một chiến lược trong ngành marketing, marketing bỏ đói đánh vào tâm lý của người mua, kích thích mong muốn mua hàng của họ bằng cách giới hạn số lượng (quantity), giới hạn thời gian (limited time) và khiến khách hàng tranh giành mua sản phẩm mà người khác cũng đang muốn mua
Trần Tối Quả cũng không có sở thích như vậy, cậu rất yêu quý chính bản thân cậu, tuy rằng không hoàn hảo, nhưng lại quý giá và xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Sự việc lần này có thể nói là đã đi ngoài dự tính của cậu, tình huống của cậu và Triệu Nhất Dưỡng không giống nhau, chị La lần này hoàn toàn hướng cùi chỏ ra ngoài.
Trần Tối Quả là người đặc biệt phóng khoáng, cậu không biết nói dối và dám nói hết tất cả mọi thứ.
Có chuyện vui hay bị ủy khuất cũng đều đi tìm Triệu Nhất Dưỡng kể cho cậu nghe, hay thậm chí là những người chỉ hơi quen biết với cậu.
Thế nhưng ngày hôm nay cậu không hề nói gì, chỉ vừa ăn vừa lầu bầu oán giận Triệu Nhất Dưỡng.
Ăn xong lại im lặng kéo cổ áo lên, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
.
||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ |||||
Trần Tối Quả không phải là không muốn nói, cậu bị chơi đùa không nhẹ, một bụng đầy tức giận nhưng lại không dám nói ra.
Cậu biết nói ra cũng không có tác dụng gì, những vết thương đó không những sẽ không lành, mà còn khiến Triệu Triệu lo lắng hơn.
Cậu đã quyết định đã cắt đứt liên hệ với tên chó họ Dương đó, không cần biết tên đó là ai, cậu đã không vui thì ai cũng đừng hòng ép buộc cậu.
Lồng ngực của cậu bắt đầu ngứa ngáy mà đau đớn lại không thể tùy tiện cào gãi, cậu không thể làm gì khác ngoài dùng tay nhấn nhẹ lên chỗ đó, giảm bớt cảm giác đau ngứa.
Một bữa cơm này đủ để cậu đổ mồ hôi lạnh, cậu không nhịn được nữa bèn nói dối Triệu Nhất Dưỡng nói bản thân đau bụng muốn trở về phòng trước.
Tức tốc chạy về phòng, Trần Tối Quả đứng trước gương trong phòng vệ sinh vén áo lên nhìn: Toàn cơ thể đều là dấu vết hoan ái ám muội, đặc biệt là một vòng đỏ quanh cổ là rõ ràng nhất.
Dương Qua bắt cậu cưỡi trên người hắn, tay siết chặt dây thừng trên cổ cậu.
Lúc bình thường đầu v* cậu đều mềm oặt ngủ yên, hiện tại lại căng cứng nhói đau, thậm chí còn muốn chảy máu.
Trước ngực Trần Tối Quả đã bắt đầu nổi ban đỏ nhàn nhạt, cậu bị dị ứng với kim tiêm không rõ chất liệu kia.
Tên biến thái họ Dương được người khác coi trọng kia đem đầu kim tiêm châm vào đầu v* cậu, cậu khóc nháo bao nhiêu cũng không chịu rút ra.
Trần Tối Quả vừa tức giận vừa cảm thấy oan ức, mỗi lần đau đớn cậu chỉ có thể xoa bóp đầu v* bản thân giảm đi cảm giác khó chịu đó.
Đây cũng không phải biện pháp trị tận gốc, mỗi một lần nó đến kéo theo những cơn ngứa ngáy đau nhói hơn lần trước.
Cậu nhịn cơn khó chịu, ngước mắt nhìn bản thân tàn tạ trong gương, không kìm được mà bật khóc.
Lầu năm của Saudade có hệ thống cách âm rất tốt, Trần Tối Quả có gào khóc cũng không ai có thể nghe thấy.
Cậu đem vòi nước mở đến mức lớn nhất, cậu điên cuồng lấy tay chà sát lên vách tường bằng sứ vang lên tiếng "ken két" chói tai.
Nhưng cậu lại như không hề nghe thấy nó, toàn bộ trong đầu đều là tiếng khóc nức nở của cậu và hình ảnh của người đàn ông kia.
"Nó rất xấu, rất quái dị, mà người kia lại rất thích hôn nó."
Lúc bắt đầu, cậu đã nói như thế về người đàn ông đó với Triệu Triệu.
Hiện tại bảo Trần Tối Quả nói một câu về hắn, cậu sẽ nói: Hắn không chỉ cưỡng ép cậu, còn cưỡng ép cả bạn tốt nhất của cậu.
Hắn là một con lợn t*ng trùng trong não động dục quanh năm.
Trần Tối Quả đem thuốc mỡ bôi lên vết dị ứng, lại uống vài viên thuốc dị ứng để xóa đi vết ban đỏ.
Cậu quyết định đi nói với chị La, kể từ bây giờ sẽ không tiếp Dương tiên sinh đó nữa.
Saudade tổng cộng có năm lầu, lầu một là nơi tiếp khách và phòng làm việc của chị La, lầu hai chia làm hai gian phòng ăn, phòng lớn là dành cho khách nhân dùng bữa, phòng nhỏ hơn để cho "đám động vật nhỏ" các cậu ăn cơm.
Lầu ba lầu bốn là phòng khách, lầu năm là nơi ở của những người đặc biệt dùng để tiếp khách và sinh hoạt hằng ngày.
Trần Tối Quả tìm một cái áo bông cao cổ mặc vào, ít ma sát với quần áo khiến cơ thể cậu phần nào đỡ ngứa hơn.
Cậu gõ cửa một cái, đẩy cửa bước vào khi nghe được câu "Mời vào".
Chị La đang gọi điện thoại, cô đưa tay ra hiệu bảo Trần Tối Quả ngồi đợi.
"Vâng, tôi còn nhớ."
"Đã thông báo cho ông chủ của chúng tôi rồi."
"Giá của Cacao không rẻ.
Anh cũng biết cơ thể của cậu ấy đẹp như thế nào, biết bao nhiêu người cũng hỏi mua.
Không có cậu ấy, chúng tôi phải mất biết bao nhiêu tiền."
"Chỉ cần anh có khả năng...!Đúng đúng chút tiền này anh làm sao mà khiến anh quan tâm được."
Chị La báo một con số.
Người bên kia tựa hồ trầm mặc một chút.
"Ai, được được.
Nếu như anh quyết định xong có thể gọi lại cho tôi."
Cô nhìn bộ móng tay mình mới làm, không nhanh không chậm cúp điện thoại.
Trần Tối Quả nhớ ra người muốn chuộc Triệu Triệu ra khỏi Saudade, là B tiên sinh.
"Có chuyện gì không?" Cô rót cho Trần Tối Quả chén trà.
Trần Tối Quả không uống, cậu đem cổ áo cùng tay áo kéo xuống đưa chị La xem.
"Chà, làm sao thế?" Cô liếc mắt nhìn vết thương tầng tầng trên người Trần Tối Quả.
Trần Tối Quả đem cổ áo kéo lên, cậu nói với chị La: "Chị, chị cũng biết em không thích cái này.
Nó thật sự rất đau, em không chịu đựng nổi.
Cacao cũng đã nói với em chị không muốn giúp em, em không trách chị, là em có lỗi trước."
Chị La là một người phụ nữ tinh tế, ý của cậu là gì cô đều hiểu được.
Chị nhấp một ngụm trà, ra hiệu Trần Tối Quả tiếp tục nói.
"Vị Dương tiên sinh kia, em sẽ không tiếp anh ta nữa."
Trần Tối Quả ngồi ngay ngắn, ngữ khí thành khẩn dùng ánh mắt cầu xin nhìn chị La.
Cô đặt chén trà xuống, nhìn Trần Tối Quả nói: "Chị cũng đoán được em sẽ nói như thế, không phải là chị không muốn giúp em mà là vị Dương tiên sinh kia chúng ta thật sự không thể đắc tội được," Cô chỉ chỉ lên trên, "Những chuyện khác chỉ cần có thể giúp được chị chắc chắn sẽ giúp em.
Bình thường chị đối xử với em như thế nào, chắc em cũng hiểu được.
Duy nhất chuyện này, chị không có cách nào."
"Em..."
"Cũng đừng trách chị nói khó nghe, em đừng quá đề cao bản thân, lần sau có tìm em hay không cũng chưa biết.
Em chỉ cần nhẫn nhịn là được."
Trần Tối Quả nhìn người phụ nữ trước mặt, nhẹ nhàng cự tuyệt cậu.
Cậu hiểu được, cậu đã ký vào đây thì cậu phải làm những gì mà chị nói, chị La bảo cậu làm gì cậu phải làm đó, nếu chị ấy thật sự không thể giúp thì cũng có nghĩa là chuyện này không có cách nào khác.
Lần thứ nhất cậu cảm thấy nơi này như một nhà tù giam cầm cậu, lần đầu tiên cậu hoài nghi "công việc" mà cậu đang làm, cậu ghen tỵ với Triệu Triệu, cậu ước ao có người sẽ chuộc cậu ra ngoài như thế.
Có ai muốn mang cậu ra khỏi đây không..?
Trần Tối Quả dùng sức đóng sầm cánh cửa..