Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Vẫn là lần nhìn thấy cô khóc, anh đã không nỡ làm tổn thương cô vậy mà hắn lại cả gan dám làm cô đau? Trước đây chính bản thân mình thừa nhận rằng có làm cô đau, nhưng chỉ cần nhìn thấy một giọt lệ rơi xuống gương mặt này mà trái tim anh đau thắt lại. Anh hận không thể đem hết những con người ở đây mà đem ra xử lý hết

Cố Duật Hành ôm chặt cô vào lòng bảo vệ cho cô, còn không ngại trước mặt bao nhiêu người ở đây cúi đầu hôn xuống tóc cô mà nhẹ nhàng an ủi

- ngoan, có anh ở đây sẽ không ai dám bắt nạt em

Anh nói, lại đưa ánh mắt hình viên đạn liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh đứng trước mặt, mọi người ai nấy ở đây đều ngạc nhiên hành động lẫn lời nói của anh đối với cô. Cũng là lần đầu họ nhìn thấy Cố tổng tài lại ôn nhu đối với một người phụ nữ như thế, nhưng mọi người lại không dám mở miệng nhiều chuyện dù chỉ một câu, báo chí cũng bị người của anh tịch thu hết tất cả máy chụp hình

Cha của Lâm Giai Ninh đột nhiên lên tiếng nói:

- Cố tổng, chúng tôi vốn dĩ không có bắt nạt con bé. Ở đây chắc chắn là có hiểu lầm

Tô Hoan từ lúc đầu Cố Duật Hành xuất hiện, Đông Hoa đã cho người đến bắt tên kia thả cô ấy ra, nghe ông ta nói như thế cô ấy tức giận định lên tiếng nói thì bị Đông Hoa ngăn lại

- tổng giám đốc Đông!

Đông Hoa khẽ lắc đầu nhìn Tô Hoan

- cậu ta sẽ xử lý chuyện này, tên gia hỏa nagy nhất định sẽ không để lão bà nhà mình chịu uất ức như thế đâu. Em đừng lo

Nghe Đông Hoa nói như thế cũng đúng, theo như tính tình của Cố Duật Hành. Tình cảm của anh dành cho cô hết mực yêu thương, nhất định sẽ không dễ dàng để cô chịu tổn thương như thế

- hiểu lầm? Là hiểu lầm về chuyện gì cơ?! Các người rõ ràng là muốn nhắm vào cô ấy mà ức hiếp!

- Cố tổng, ngài nói hơi quá rồi. Tĩnh Tĩnh là con gái của Lâm gia, chúng tôi...

Đường Huệ Phi cười gượng nói, người đàn ông này cư nhiên không thể đụng tới. Chọc giận Cố Duật Hành chỉ có họa tới mà thôi. Mạc Thiếu Khanh không như Đường Huệ Phi, cũng chẳng muốn kiêng nể anh, anh có gia thế, quyền lực hơn người thì đã sao? Là cô đã sai trước!


- Cố tổng, là cô ta đã sai trước! Người phụ nữ độc ác này lại xô ngã Giai Ninh, người này chính là chị gái của cô ta. Lẽ nào Cố tổng thấy sai lại còn muốn bênh vực cô ta?

- Mạc tổng, cậu nói nữ nhân của tôi đẩy vợ của cậu?

- phải. Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy cô ta đẩy ngã Giai Ninh!

Cố Duật Hành nhướng mày

- đều tận mắt nhìn thấy ư?!

Lâm Giai Ninh lại sợ rằng bị anh vạch trần được nên giả vờ lên tiếng

- em không sao đâu, đừng làm lớn chuyện như thế nữa. Cố tổng, ngài không cần phải vì chút vết thương nhỏ này của tôi mà...

- Lâm tiểu thư, tôi đã bảo là vì cô khi nào sao? Cô bị ngã thật hay giả, bị thương hay không tôi không quan tâm. Cái tôi quan tâm đó chính là lấy lại được sự trong sạch cho cô ấy!

Cố Duật Hành buông lời nói lại " hừ " lạnh một tiếng ra vẻ chán ghét. Lâm Giai Ninh nghe được những lời này lại có chút xấu hổ không dám nói gì. Cố Duật Hành cúi đầu ôn nhu hỏi cô

- là em đẩy cô ta?

- em...em không có, là cô ta tự ngã sau đó đổ lỗi cho em

- Cố tổng, con bé đã đẩy chị nó lẽ nào ngài nghĩ nó sẽ nhận ư?

- cũng không ai ngu dốt đến nỗi tự mình gây chuyện xong lại cư nhiên nhận lỗi đâu

Lâm Dương và Mạc Thiếu Khanh lại nói, Cố Duật Hành cười khẩy một cái. Khinh thường nhìn hai người bọn họ


- nữ nhân của Cố Duật Hành nói không tin lẽ nào lại đi tin những lời nói vu khống của các người ư?!

- vu khống?! Chúng tôi đều là có chứng cứ cả! Cố tổng lại cứ khăng khăng một điều rằng chúng tôi nói oan cho cô ta?

Mạc Thiếu Khanh nhíu mày tức giận nói, Cố Duật Hành không thèm trả lời. Đông Hoa hiểu ý liền thay mặt anh lên tiếng

- Mạc tổng cậu lại cứ luôn miệng bảo rằng có chứng cứ đó là tất cả mọi người ở đây đều " tận mắt " nhìn thấy Lâm tiểu thư đẩy ngã chị mình? Thật chất các người chỉ dựa vào lúc Lâm Giai Ninh ngồi dưới sàn còn Lâm tiểu thư đứng nhìn thì các người đã nhanh chóng kết luận là do cô ấy đẩy người chứ các người không hoàn toàn nhìn thấy Lâm tiểu thư đẩy Lâm Giai Ninh ngã. Hay, là cô ta tự mình té ngã sau đó đổ lỗi lên đầu em gái mình!

Lâm Giai Ninh nghe Đông Hoa nói thế thì hoảng sợ trong lòng, sợ rằng mọi người biết là do cô ta giả té sau đó lại đổ thừa cho cô vì thế cô ta liền tỏ ra vẻ đáng thương

- tôi...tôi không có. Thiếu Khanh, em không có

- anh biết, không sao đâu anh sẽ đòi lại công bằng cho em. Nhất định sẽ không để em chịu tổn thương nào

- Thiếu Khanh, em không sao nữa đâu. Dừng lại đi, em ấy cũng không phải là cố ý làm như vậy đâu

Mạc Thiếu Khanh không nỡ nhìn người phụ nữ mình yêu khóc đến đáng thương như thế anh ta rất tức giận

- anh hãy nhìn đi! Giai Ninh là người như thế nào lẽ nào chúng tôi lại không biết? Cô ấy chắc chắn là do cô ta xô ngã chứ không phải là tự mình ngã mà đổ lỗi cho cô ta! Tại sao cứ hết lần này đến lần khác anh lại cứ bảo vệ cho người phụ nữ độc ác này? Cô ta là em gái của Giai Ninh nhưng lại chưa hề đối xử cô ấy như là một người chị. Cô ta luôn luôn đố kỵ cô ấy. Cố tổng, là anh đã bị Lâm Tĩnh mê hoặc rồi!

- tôi có bị cô ấy mê hoặc hay không, không đến lượt cậu lên tiếng nói với tôi. Người phụ nữ của Cố Duật Hành tôi đến bao giờ lại để cho các người tự ý mắng? Cậu! Không có tư cách, trước kia cô ta ra làm sao để có thể đứng tại bên cạnh cậu, cậu cũng biết rồi nhỉ? Mạc Thiếu Khanh

Cố Duật Hành nói như thế có ý gì lẽ nào Mạc Thiếu Khanh còn không hiểu? Phải, Lâm Giai Ninh đứng bên cạnh anh cho đến ngày hôm nay, đường đường chính chính bước vào lễ đường cùng mình và trở thành vợ của mình cũng đều là phải có nguyên nhân sự thật của nó. Mọi người không ai là biết, cô chính là bạn gái cũ của anh ta. Câu hồ ly tinh này phải đúng là dành cho Lâm Giai Ninh chứ không phải là cho cô

Nghe Cố Duật Hành nói thế Mạc Thiếu Khanh lại không biết nói gì hơn, Lâm Giai Ninh lại nhanh tay kéo áo Mạc Thiếu Khanh, đôi mắt đã ngấn lệ từ sớm. Mạc Thiếu Khanh quay về thực tại, gạt bỏ chuyện cũ sang một bên


- Cố tổng, đây là chuyện của chúng tôi. Anh không cần phải quan tâm

- tôi chỉ là muốn nhắc nhở cho cậu nhớ mà thôi

- tôi biết anh có tiền tài và địa vị lại hơn người. Nhưng anh lại không thể vì điều này mà ức hiếp người khác, nếu như Cố tổng cứ bênh vực người phụ nữ này, vậy Cố tổng là người không biết phân biệt đúng sai. Trắng đen đảo lộn

Nghe câu nói này thốt ra từ miệng của Mạc Thiếu Khanh mà Cố Duật Hành nhếch môi cười khinh bỉ

- không biết phân biệt đúng sai? Trắng đen đảo lộn?... Tôi như thế thì đã làm sao nào?!

Cố Duật Hành dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt đầy kiêu ngạo trong đó nhìn thẳng vào Mạc Thiếu Khanh ở phía trước

- cũng như cậu nói, tôi có tiền tài địa vị hơn người. Không cần biết dù cho có đúng sai, chỉ cần Cố Duật Hành này muốn tôi liền có thể đem cậu và cô ta. Thậm chí là tất cả những người ở đây vừa rồi mắng cô ấy, làm cô ấy tổn thương phải rơi lệ đều sẽ nhận lại một kết cục " tốt " cho bản thân!

Cố Duật Hành khí thế hơn người, anh đáng sợ lại buông lời hăm dọa đến cho tất cả mọi người ở đây. Ai nấy đều nghe thấy phải sợ hãi, e dè trước anh. Họ không muốn đắc tội đến anh, Cố tổng tài không phải chỉ giỏi ở cái miệng. Lời mà anh nói ra chắc như đinh đóng cột

- Cố Duật Hành anh thật ngông cuồng, cô ta đã sai vậy mà anh...

- cậu là không hiểu tôi nói gì ư?! Mạc Thiếu Khanh. Cô ấy đúng cũng được mà sai cũng được, Lâm Tĩnh nếu như thật sự đã đẩy Lâm Giai Ninh thì đã sao?... Những gì vợ của Cố Duật Hành này làm đều đúng, là ai dám cả gan lên tiếng nói sai?!

Cả đại sảnh ai nấy cũng đều cả kinh lời vừa rồi anh nói ra, cái gì mà vợ? Cố Duật Hành nói xong lại còn cưng chiều ở trước mặt bọn họ cúi đầu hôn trên tóc cô, cô ngay lúc này vô cùng ngại. Anh lại nữa rồi, ngại ngùng cô áp sát mặt vào trong lòng anh, tay nắm chặt lấy áo anh, Cố Duật Hành trong lòng khẽ cười hài lòng

- " phải về thôi, cô ấy chắc chắn cũng mệt rồi "

- Đông Hoa!

- chủ tịch!

Cố Duật Hành gọi Đông Hoa, Đông Hoa lại nhanh chóng đáp lại lời anh

- cậu biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?


- rõ, cứ giao lại cho tôi

Cố Duật Hành không nói gì, anh thản nhiên bế cô lên xoay người ra phía cửa chính. Cô ngạc nhiên lại bám chặt vào người anh, sợ không cẩn thận sẽ bị té ngã, trên mặt cô bỗng dưng còn có vài vệt hồng. Một nửa người của anh đi theo bảo vệ anh và cô ra về, số còn lại thì ở chỗ của Đông Hoa

- " Lâm Tĩnh! Số mày cũng thật may mắn đi vì đã vớt được người như Cố Duật Hành làm điểm tựa! "

- Mạc tổng, nếu ngài vẫn không tin là Lâm tiểu thư thật chất không có đẩy Mạc phu nhân thì hãy xem xong đoạn video này rồi hẵng nói. Nhưng mà, Cố tổng đã nói rằng, sau khi biết được sự thật này rồi. Thì các người sẽ phải nhận hậu quả khi dám đổ oan và làm tổn thương cho Lâm tiểu thư

Đông Hoa nói lại liếc mắt nhìn sang Lâm Giai Ninh, cô ta trong lòng có chút hoảng sợ. Là lời cảnh cáo ư? Đông Hoa búng tay một cái, trên màn hình chiếu lớn kia bỗng dưng chiếu lại toàn bộ quá trình của cô và Lâm Giai Ninh lúc đó. Bọn họ đang nói là chuyện gì thì không ai biết, chỉ nhìn thấy Lâm Giai Ninh đáng thương nhìn cô nói gì đó sau đó tiến gần lại chỗ cô. Tiếp theo sau đó lại là đột nhiên cô ta tự té, tay nắm lấy khăn trải bàn mà kéo xuống theo

- là thật sao? Lâm đại tiểu thư là tự mình té chứ không phải là em gái mình đẩy

- là cô ta đổ oan cho người khác lại còn bày ra dáng vẻ đáng thương ấy

- đúng là nữ minh tinh, diễn cũng quá xuất sắc đi

- ...

- ...

Mọi người ai nấy lại bắt đầu nhắm về cô ta mà nói, đoạn ghi hình cũng dừng lại

- không phải đâu, Giai Ninh chỉ là nhất thời đột nhiên té mà thôi, không phải là cố ý đổ oan cho Tĩnh Tĩnh

Đường Huệ Phi vội giải thích cho mọi người nhưng đổi lại bà ta lại là những ánh mắt không tin tưởng và những lời nói chỉ trích. Lâm Giai Ninh cúi đầu không biết phải đối mặt ra sao, Mạc Thiếu Khanh sau khi xem xong cũng thật không tin vào mắt mình, là Lâm Giai Ninh tự té chứ không phải là do cô đẩy ngã cô ta. Là mình đã trách lầm cô ấy, là mình đã làm tổn thương cô ấy. Lại còn vừa nãy tức giận đánh cô ấy ép cô ấy phải quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi với Lâm Giai Ninh ư?!

- --------------

- Hết Chap 59

❤❤❤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận