Cô Quạnh


Thiên Hinh ngồi trong thư phòng suốt mấy canh giờ người đã mỏi nhừ.

Nàng ném cuốn sách xuống bàn.

Từ nãy đến giờ nàng căn bản chẳng đọc hiểu lấy một chữ.- Ta không học nữa đâu!- Công chúa ngồi cũng đã lâu rồi, hay là người đi dạo một chút cho đỡ mỏi.- Họa cô, bà có hiểu trong sách này đang viết gì không?- Công chúa người đang nói gì vậy, phận nội nhân như nô sao được học hành.

Nếu công chúa chỗ nào khó hiểu để nô đi mời Dương học sĩ tới giảng cho người.- Đừng, ý ta không phải như thế.

Khó lắm ta mới thoát được ông ấy, bà lại muốn đi mời.

Hinh lắc lắc đầu.

Không học nữa.Nàng bước ra cửa, lại thấy Thứ cô đang đứng trước cửa.

Bà cúi người hỏi:- Công chúa, người đang muốn ra ngoài sao?- Đây là cung của ta, ta không được ra ngoài sao? Mẫu hậu chỉ nói cấm túc ta trong cung và học thuộc năm cuốn sách chứ người đầu có nói ta không được đi dạo trong cung của ta hay phải ngồi trong thư phòng liên tục.- Không có, người hiểu lầm rồi, nô chỉ đang quan tâm người thôi...- Dừng, ta muốn đi dạo một lát, ngồi trong đó sắp chán chết rồi.- Để nô đi với người.

– Thứ cô bước theo nàng.Hinh dừng lại, khó hiểu quay sang:- Thứ cô, ta biết mẫu hậu bảo bà đến đây để mắt đến ta, nhưng bà cũng không cần chăm chỉ như vậy.Thứ còn muốn nói nhưng Họa đã ngăn bà.- Thứ cô, bà yên tâm, vệ binh bên ngoài sẽ không để cho công chúa ra khỏi cổng cung đâu.

Công chúa chỉ đi dạo một chút cho khuây khỏa thôi.- Đúng thế, để Anh đi với ta là được.Hinh chạy ra sân, đi lòng vòng rồi lại gọi các nội nhân đến làm trò vui.

Nàng xem một lúc cũng không thấy vui vẻ, bèn chơi cùng với họ.Đám nội nhân sợ hãi quỳ rạp xuống, một tên nói:- Công chúa, chúng nô thân phận thấp kém, sao xứng chơi cùng người ạ.- Đứng lên hết cho ta, ai không chơi bị đánh.

Ngươi sẽ bị đánh đầu tiên.

Hinh chỉ vào tên vừa nói.Họa nhìn cảnh trước mắt, thấy công chúa nhỏ lại nghịch ngợm như bình thường.


Nàng cười tươi như hoa, không bị gò bó điều gì, chơi rất vui vẻ.

Mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng vàng ươm rải khắp cung cấp.

Mấy chậu cây được tráng men xanh phản chiếu ánh nắng trông thật lung linh.

Cây cỏ đều vươn mình đón nắng.

Dáng vẻ ảm đạm lúc sáng đã tạm thời biến mất.Họa mỉm cười, đây mới là cảnh tượng bà muốn nhìn thấy nhất.

Nô chăm sóc công chúa từ lúc còn đang lót tã, chỉ mong người luôn vui vẻ như bây giờ.- Cung nghênh Thuận Thiên công chúa.Nghe tiếng chào của nội nhân, Hinh ném quả bóng cho Anh, tươi cười nhìn người đang bước vào.- Chị! Nàng chạy lại.

Sao chị đến đây?- Chị đưa đến món điểm tâm mà em thích ăn nhất này.

Em hẳn cũng đói rồi, đi rửa tay đi.Hai chị em ngồi trong phòng, Hinh ăn đến ngon miệng.- Chị thương Thiên Hinh nhất.- Ăn chậm thôi.Oánh ngồi một lúc rồi hồi cung.

Dù rất không tình nguyện nhưng Hinh vẫn bước vào thư phòng, cầm lấy một trong năm cuốn sách Dương học sĩ đưa đến, đọc lẩm bẩm như vẹt.Thiên Hinh có cảm giác một tháng mà cứ như là một năm.

Mỗi lần muốn trốn ra ngoài lại bị vệ binh ngăn lại.

Hinh cũng không khỏi cảm thấy kì lạ, rõ ràng mọi lần nếu nàng muốn ra vệ binh hẳn sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không nhìn thấy.

Nhưng lần này không giống, vệ binh rất nhiều, hơn nữa lúc thay ca trực cũng chạy nhanh.

Hình như còn điều thêm người.Lần này ta thực sự đã chọc giận mẫu hậu rồi sao, người quản ta chặt đến như vậy.


Ta sao cứ có cảm giác gì đó khang khác.Suốt ba mươi ngày cứ quanh đi quẩn lại một chỗ, nàng đã đếm hết đống đá trong mấy chậu cảnh rồi.

Nhưng đương nhiên, năm quyển sách kia nàng không thể nào học thuộc.

Nửa chữ cũng không hiểu, bảo nàng làm sao thuộc hết.Thứ cô luôn đều đặn đến trông coi.

Mấy ngày đầu bà còn hay nhắc nhở nàng chuyện học, nhưng dần dần bà chỉ đi theo nàng, giống như quan sát, lại như âm thầm bảo vệ.

Ở đây có chuyện gì là hoàng hậu đều biết nhanh chóng.Hinh ngồi trên hành lang, trong miệng ngậm cọng cỏ mây.

Nàng đong đưa chân nhìn ra cổng cung, hỏi Anh:- Em có thấy dạo này vệ binh gác cổng rất nhiều không?- Dạ? Anh cũng nhìn ra cổng.

Hình như là có hơi nhiều hơn thường ngày.

Em hôm trước nghe nội nhân bàn tán đám giặc phản loạn hình như đang ngày càng nhiều, mấy ngày trước còn có thích khách trà trộn vào cung, cũng may quan điện tiền phát hiện kịp thời.

Hoàng hậu thêm người bảo vệ sự an nguy cho công chúa.Hinh nhìn xuống đất.

"Không chỉ giặc phản loạn nhiều hơn đâu."Anh không hiểu.- Công chúa chẳng lẽ còn biết nguyên do nào nữa ạ?Hinh nhìn thị nữ hầu cận mình, lại phất tay cho đám nội nhân lui ra xa.

Anh cũng hiểu ý xích lại gần nàng.- Ta xem em như người thân, mới nói cho em chuyện này.

Em nhất định phải miệng kín bưng bưng.Anh chợt thấy lo lắng.- Công chúa, có chuyện quan trọng sao ạ?Hinh nhìn trước ngó sau, khi chắc chắn không có ai ở gần nàng mới nói nhỏ vào tai Anh:- Ta được phụ hoàng lập làm Hoàng thái tử.Anh tròn mắt, vui mừng nhìn công chúa:- Thật ạ?Nàng vội bịt miệng, nhỏ giọng lại:- Thật ạ? Công chúa được lập làm Hoàng thái tử? Chẳng trách hoàng hậu lại bảo người đi đọc sách.- Em không được để lộ ra đấy.


Ta cũng rất khó hiểu, sao lại là ta mà không phải chị? Như vậy ta thật có lỗi với chị quá.

Liệu chị có giận ta không?Gương mặt nhỏ nhắn của Hinh nhăn lại, cảm thấy có lỗi.

Anh nắm lấy tay nàng.- Công chúa, người đừng nghĩ nhiều.

Chuyện này người cũng không thể làm chủ.

Bệ hạ đã quyết vậy hẳn có lý do của người.

Thuận Thiên công chúa vừa hiền lành lại yêu thương công chúa.

Người nhất định sẽ không giận công chúa đâu.Hai đứa trẻ sáu tuổi nói về chuyện lập Trữ quân.

Một chủ một tớ dù biết đó là một chuyện lớn, nhưng lớn đến mức nào còn chưa hiểu rõ.

Hinh biết cha mình là hoàng đế, là người ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Nhưng nàng chỉ thấy phụ hoàng bình thường rất nhàn rỗi.

Đương nhiên nàng làm sao hiểu “hữu danh vô thực,” cũng chẳng rõ “có danh nhưng lại chẳng có quyền.” Nàng không biết vai trò thực chất, quyền lực thật sự của vị trí trên cao đó.Hai người tâm tư đơn thuần trong sáng, chỉ nghĩ phụ hoàng và mẫu hậu cho nàng chiếc áo đẹp nhất.

Và chị sẽ vui vẻ nhường cho nàng vì chị rất yêu thương nàng giống như mọi lần.Họa cô đứng sau góc tường, đã nghe được tất cả.

Công chúa, sợ rằng lần này không nhẹ nhàng như thế.

Bà ngửng mặt lên, âm thầm thở dài.

Chỉ mong Thuận Thiên công chúa chấp thuận nghe theo lời bệ hạ.


Nô nhìn hai người lớn lên, tình cảm chị em thắm thiết, thật không mong hai người trở mặt thành thù.

Nhưng chuyện này khó mà nói trước, bao nhiêu người nhắm vào ngôi vị đó.

Thuận Thiên công chúa đã hiểu biết, có lẽ cũng có tâm tư.Sáng hôm sau, Thiên Hinh đã hết bị cấm túc.

Nàng bước một chân ra cổng, nhìn hai vệ binh trái phải.- Công chúa! – Hai người chắp tay, cúi chào vị công chúa nhỏ.Hỉnh ngửng mặt lên, bước đi nghênh ngang như muốn nói “bây giờ các người còn dám cản đường ta?” Anh mỉm cười chạy theo.- Công chúa, người cẩn thận.Anh đỡ nàng lên kiệu, đi đến cung hoàng hậu.

Lúc đến, Thuận Thiên công chúa đã ở đó.Nàng đi vào điện, thấp thỏm nhìn người ngồi trên ghế chủ, vái chào.- Mẫu hậu! Rồi quay sang Oánh.

Chị!- Con ngồi đi.- Dạ.Hinh vừa ngồi xuống ghế, còn chưa ấm chỗ đã bị hỏi bài.- Năm cuốn sách đó con học thuộc hết chưa?Nàng thầm giật mình, như mèo giẫm phải đuôi, không dám nhìn thẳng vào hoàng hậu.- Mẫu hậu dang nói tới cuốn nào ạ?Thuận Trinh đặt tách trà xuống, nhìn nàng:- Con đừng đánh trống lảng, nhìn vào mắt ta trả lời.Hinh rụt rè nhìn lên, lại bị ánh mắt trầm tĩnh của bà nhìn cho co rúm lại.

Nàng lí nhí nói:- Mẫu hậu, mấy cuốn đó con thực xem không hiểu.

Con đã cố gắng đọc nhiều lần nhưng vẫn chẳng thể thuộc được.

Nàng ngước lên kể công.

Nhưng con rất chăm chỉ luyện chữ, cũng rất nghe lời mẫu hậu ở trong cung hối lỗi.- Ồ, sao ta nghe nói con có trốn ra vài lần nhưng bị vệ binh ngăn lại?Hinh cứng họng, mấp máy môi nhưng chẳng nói được thêm chữ nào, lại rụt cổ xuống.Oánh bị chọc cười, lên tiếng giải vây:- Mẫu hậu, em đã rất chăm chỉ luyện chữ, chữ viết đã tiến bộ hơn rất nhiều.Hinh cũng gật đầu phụ họa.

Thuận Trinh nhìn công chúa lớn của mình.- Con đấy, cứ bênh vực cho em nó.

Bỏ đi, sách không hiểu dần dần sẽ hiểu.

Bà nhìn Hinh.

Ta bỏ qua cho con.Hinh hai mắt lấp lánh.

May mà có chị, nếu không mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho ta dễ dàng như vậy.Hai chị em nhìn nhau cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận