Tao quốc vương trần truồng chạy trong hoàng cung, bị thị vệ xấu xí đè ngã sờ bướm( mặt xấu điên cuồng kề sát tao bướm, cưỡi trên người nam nhân phát lãng. Dâm đến không ngủ được, ra lệnh cho thị vệ xấu xí vò huyệt dâm một đêm).
Ở trung thổ có câu nói được lưu truyền rộng rãi. Cuối đường chân trời, sâu trong sa mạc có một quốc gia cường đại tên là Lâu Lan quốc. Nơi đó nắng vàng, cát vàng, trái cây sum xuê, mỹ nhân như mây....
Trong Tàng Thư các của hoàng thất trung thổ có bản thư tịch cổ xưa có ghi chép về con đường tới Lâu Lan quốc, bản đồ tới cổ quốc thần bí kia. Dưới tấm bản đồ có một hàng chữ, Lâu Lan là xương sườn Đại Tang đánh mất, viên minh châu bị bỏ lỡ.
(Câu này ta chịu, trên kia là chú giải của một bạn trên group giúp đỡ)
Từng tầng lộ ra mạng che của Lâu Lan quốc, nữ lang nóng bỏng, toàn thân trần trụi, yêu mị động lòng người sinh sống trong nắng gió nóng bức. Ai đến nàng cũng không cự tuyệt, phóng túng nhiệt tình, cho người ta thể nghiệm cái nóng bỏng tiêu hồn.
Lâu Lan là nơi nồng đậm màu sắc, mùi thơm, trăm hoa, nhiều trái, nhà ốc... xanh rợp, đỏ tươi, đều có thể tràn ra chút khí sắc. Khí hậu nóng bức, tập tục phóng khoáng, vậy nên người trẻ tuổi ra đường chỉ mặc thoáng qua áo ngoài lả lơi, tuyệt đối khiến người nhìn khó mà quên được phong cảnh.
Nhưng điều ở Lâu Lan quốc làm cho người ta thần hồn điên đảo nhất, không thể không muốn, phải kể đến người song tính nơi đây. Bọn họ có dung mạo thiên nhân, hai mị huyệt tao lãng khiến nam nhân phát cuồng, tập hợp cả tinh hoa của nam nữ, nếu mặc cho bọn hắn phát lãng đoán chừng có thể ép nam tử bình thường đến tinh tẫn nhân vong.
Vương thất Lâu Lan là gia tộc thịnh mỹ nhân song tính, mỗi đời quốc vương đều là người song tính, dung nhan tuyệt sắc. Điều này ngược lại kích thích không ít người tham gia khảo thí tuyển chọn quan viên, nhiều năm khổ sở chỉ vì muốn nhìn thấy phương dung mỹ nhân.
Trong hoàng cung, Phồn Nguyệt buồn bực ngán ngẩm ngồi trong thư phòng. Hắn mặc sa y tím đậm, máu tóc đen dài tán lạc trên ghế, trang sức tinh xảo lóe sáng ngân sắc như gợn nước lăn tăn ngậm ánh trăng, chiếu rọi dung nhan diễm lệ vô song, xinh đẹp như yêu khiến người hồn xiêu phách lạc của Phồn Nguyệt.
Hôm nay công sự đã xử lý xong, dưới lúc rảnh rỗi, dâm trùng trong cơ thể bắt đầu phát tác. Người song tính thường mẫn cảm đói khát mà Phồn Nguyệt lại là nhân tài kiệt xuất trong đó, nằm mơ cũng muốn bị nam tử uy vũ thao lật trên giường, song huyệt luôn ẩm ướt hồ hồ, ngứa muốn chết. Hắn nhịn không được thoát áo ngoài, hai chân khoát lên bàn, thân thể yêu mị mềm mại cong lên như xà, để chỗ giữa hai chân đối diện tấm gương trên bàn.
Phồn Nguyệt nhìn hạ thể của mình trong gương, bụng dưới và đùi trắng bóc, trên da thịt trắng nõn là lông tóc vừa đen vừa rậm rạp, biểu lộ một cỗ thân thể vô cùng dâm đãng, trời sinh là mặt hàng thấp hèn, phải bị nam nhân thao chết. Hai tiểu dâm huyệt giấu ở chỗ đó trơn mượt, xinh đẹp, nõn nà hiện ra thủy quang. Phồn Nguyệt ưu sầu nhíu mày, hắn thật sự là khát vọng giống đực yêu thương, lại không thể hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì huyệt dâm của song tính nhân là cấm địa, cũng là nơi dâm tính tụ tập, một khi bị nam nhân chạm vào lập tức sẽ bị dụng vọng thao túng, không thể một ngày không bị điều khiển, nếu không sẽ dục hỏa đốt người mà chết.
Phồn Nguyệt biết, một khi phá giới, hắn cũng chỉ mỗi ngày nằm dưới thân nam nhân mặc cho đối phương đùa bỡn. Hắn ngược lại cũng không bài xích chuyện này, cũng thích bị nam nhân cường tráng áp đảo thao hỏng, nhưng điều kiện tiên quyết là người đó phải là người mình thích, vì bị người không có cảm tình chiếm hữu dù là thân thể hưởng thụ thì trong lòng hắn cũng không tiếp nhận được.
Phồn Nguyệt thở dài, quyết định dùng phương thức khác để phát tiết một chút. Hắn đưa tay cởi y phục, trần trụi ra khỏi phòng. Thư phòng có lối đi bí mật thông đến cung điện hoang vu bỏ không, theo lối đi đó có thể trực tiếp xuất cung, chỉ có quốc vương thất thành mới biết đến bí mật này. Phồn Nguyệt không phải muốn xuất cung, chỉ là muốn đến lãnh cung phát tiết tình dục đang sôi trào.
Vì nơi đang hoang vắng lại thêm quốc vương cố tình tiếp tay, dọc đường đi đều không có thị vệ. Thân thể Phồn Nguyệt quang lõa, trơn bóng, trắng nõn lắc lắc cái mông đi vào trong. May mà Phồn Nguyệt mỗi khi vào triều đều ngồi trên vương vị, đám đại thần không nhìn thấy cái mông của hắn bằng không không thể không bị cái mông sung mãn lại đặc biệt màu mỡ câu mất hồn phách. Phồn Nguyệt hưởng thụ cảm giác gió mát thổi vào người, không mảnh vải che thân đi lại trong cung điện khiến hắn có chút thẹn thùng, nhưng lại cực kì vui vẻ, hai tay loạn sờ trước ngực tự an ủi. Vú của hắn không tính lớn, nhưng mềm mại hơn nam nhân bình thường, núm vú lại lớn, đỏ chót xinh xắn đứng trên kiều nhũ trắng men, lãng đến không đành lòng nhìn thẳng.
Phồn Nguyệt chậm dãi ung dung, say mê trong khoái cảm trần truồng. Đến lãnh cung, hắn đẩy cửa đi vào, chưa kịp bày ra tư thế dâm đãng một mình phát lãng, đã bị một nam nhân khổng vũ hữu lực ép lên tường, người kia mặc quần áo của thị vệ, nhờ ánh trăng có thể thấy khuôn mặt xấu xí tới cực điểm của hắn.Thân thể trần trùng trục của Phồn Nguyệt dán lên người hắn, kê ba của nam nhân bỗng có phản ứng, đỉnh lên đùi Phồn Nguyệt.
Thật lớn... Người này dục tính thật mạnh, trên giường chắc rất có khả năng. Phồn Nguyệt bị ý nghĩ của mình dọa sợ, vội giãy giụa, người này xấu xí như vậy hắn mới không muốn. Đôi mắt dài nhỏ của nam nhân híp híp, hừ cười, nói:
- " Đêm hôm khuya khắt chạy tới nơi này nhất định là gián điệp, lại là mật thám thấp hèn dâm tao, ha ha, tiện nghi cho đại gia ta."
Phồn Nguyệt trốn tránh sắc thủ của hắn, nghiêm nghị nói:
- " Ta không phải gián điệp, thả ta ra... A, không muốn... Lấy, móng vuốt thối của người ra, đừng đụng bướm của ta..."
Nhưng mà Phồn Nguyệt có kêu cũng vô dụng, tay nam nhân mười phần linh hoạt đã tấn công vào giữa hai chân của Phồn Nguyệt, ngón tay thô ráp cọ lấy bướm nộn còn chưa trải sự đời của Phồn Nguyệt, thỏa mãn than thở:
- " Không hổ là mật thám quân địch phái tới câu dẫn vương tộc, thật non, xúc cảm thật tốt. Lẳng lơ chớ lộn xộn, để đại gia hảo hảo sung sướng."
Tao bức Phồn Nguyệt bảo vệ vài chục năm đến cùng vẫn là rơi vào ma trảo của nam nhân, sắc thủ đáng chết kia rất linh hoạt, năm ngón tay cùng sử dụng, lúc bắt lúc bóp đem hai bên âm thần của Phồn Nguyệt thành màn thầu, vò đến nặn đi, còn ác liệt chen ra nước. Phồn Nguyệt không kịp chuẩn bị đã vội vàng bị sờ bướm, tự nhiên đá hai chân giãy giụa, tức giận đến mức khóe mắt cũng chảy ra nước mắt. Hắn làm sao cũng không nghĩ rằng, lần đầu tiên của mình lại bị thị vệ xấu muốn chết lộng bức. Nam nhân căn bản không quản hắn, nương theo giãy giụa của hắn. Phồn Nguyệt dần dần không lộn xộn nữa, xú thị vệ thực sự quá sành chơi bướm, mò thật thoải mái... Phồn Nguyệt chỉ cảm thấy huyệt dâm đói khát nhiều năm cuối cùng cũng được thỏa mãn một chút, tao thịt nơi bẹn đùi đều sảng đến run rẩy, đâu còn sức lực giãy giụa.
Hắn ngã oặt trên thân nam nhân, cánh tay không tự chủ ôm bờ vai của tên kia. Ngô, người thật xấu nhưng dáng người thật tốt, cường tráng mạnh mẽ, cao lớn uy vũ... Phồn Nguyệt từ từ nhắm mắt, cả người đều treo trên người tên kia, hai chân kẹp chặt, chỉ để sắc thủ cùng một chỗ với bướm của mình.
Nam nhân cảm nhận được biến hóa của Phồn Nguyệt, đầu lưỡi liếm lên vành tai đáng yêu, cười khẽ:
- " Lẳng lơ, ngươi kẹp ta như thế, tay của ta sao làm *** ngươi được."
Phồn Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, ý thức trở về, giận giữ mắng:
- " Đồ nô tài vô sỉ nhà ngươi, ai bảo ngươi đụng ta, ân nha... Buông tay ra, đừng có lại sờ, không muốn... A, ân a, chỉ cho phép ngươi vò bên ngoài, đúng, a a, thật thoải mái... Thị vệ xấu xí nhà ngươi, thế mà làm cho ta thực thoải mái..."
Nam nhân cười nói:
- "Còn thoải mái hơn thế này nữa."
Nói rồi, nam nhân ngồi xổm xuống, đầu chôn vào giữa hai chân Phồn Nguyệt loạn củng nơi tư mật, hô hấp nặng nề, dùng mũi hít ngửi hương vị hạ thể của Phồn Nguyệt, bờ môi từ bên đùi một đường hôn đến huyệt dâm. Phồn Nguyệt bị dọa sợ đến choáng váng, đợi đến lúc phản ứng lại sợ hãi từ chối:
- " Lấy cái mặt xấu xí của ngươi ra, ai bảo ngươi, ân a... dùng mặt xấu đụng bướm nộn của ta, không muốn, ha ha... Ngươi thả ta ra, đáng chết, a, mau dừng lại, không muốn hôn..."
Nam nhân không chỉ dùng mặt xấu làm nhục nơi riêng tư của Phồn Nguyệt, lại còn đem bờ môi dán lên trên huyệt dâm, càn rỡ hôn lấy. Hắn tựa hồ đem tiểu tao miệng phía dưới của Phồn Nguyệt trở thành cái miệng bên trên, ngậm lấy liền hôn, tư thế kịch liệt không thua gì nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến Phồn Nguyệt chảy cả nước mắt lẫn tao dịch, càng không ngừng giãy giụa, lại thành triệt để cưỡi lên mặt nam nhân, để đầu hắn càng thêm chôn sâu vào.
Chờ nam nhân cuối cùng cũng chơi chán, Phồn Nguyệt đẩy hắn ra, vội vàng trốn về tẩm cung. Nam nhân nhìn theo bóng lưng của hắn, kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt thật, đẹp trai đến mức khiến người không khép miệng lại được. Nhếch miệng khẽ cười, hắn cúi đầu nhìn kê ba đang sưng lên của mình, bất đắc dĩ dùng tay giải quyết, vẫn chưa tới lúc, không thể ở lãnh cung muốn hắn...
Lại nói, Phồn Nguyệt chật vật trốn về cung, cảm thấy trên người dính đầy hương vị của xú thị vệ. Hắn muốn tranh thủ lúc ngủ mà quên đi sự việc hoang đường, vừa hổ vừa thẹn đêm nay, nhưng nằm trên giường làm sao cũng không thể ngủ được, huyệt dâm bị chạm qua ngứa đến muốn khóc, lỗ đít tao hòa phảng phất lên án Phồn Nguyệt không cho tụi nó ăn kê ba, chảy nước điên cuồng, bất giác co rút, khiến Phồn Nguyệt dục hỏa đốt người. Hắn lại nhớ không nổi mặt của nam nhân xấu xí, trong đầu đầy ôm ấp rộng lớn của người kia, đại thủ linh hoạt chơi đùa...
Thật là khó chịu, thật muốn...
Ô ô, hắn sao lại trốn về, để nam nhân liếm huyệt thêm chút nữa cũng được mà. Phồn Nguyệt giày vò đến nửa đêm, thật sự là chịu không nổi, lần nữa trần truồng vọt ra khỏi cung điện, đi thẳng hướng lãnh cung.
Thị vệ kia quả nhiên vẫn ở đó, đứng thẳng, mạnh mẽ khiến Phồn Nguyệt chân run, huyệt ngứa, chỉ kém chút không chảy nước miếng. Phồn Nguyệt bày ra dáng vẻ uy nghiêm, nói:
- " Ngươi theo ta."
Thị vệ lãnh cung tự nhiên là chưa thấy qua vương thượng, Phồn Nguyệt dứt khoát nói dối mình là tiểu vương gia, mang thị vệ về cung điện, ngạo khí mười phần nói:
- " Bản vương không truy cứu tội ngươi bỉ ổi như thế nào, nhưng ngươi phải nghe lời bản vương."
Nam nhân tự nhiên là gật đầu đáp ứng, lại không biết thân phận của hắn nên có vẻ sợ hãi.
Phồn Nguyệt cho nam nhân ngồi lên giường, mình cũng bò lên theo, tựa lên người nam nhân. Phồn Nguyệt có chút đỏ mặt nhưng vẫn mở hai chân ra với thị vệ xấu xí, nhịn xấu hổ kéo tay nam nhân đặt lên tao bức ướt dầm dề, ra lệnh:
- "Nơi này... của bản vương ngứa không đến không chịu nổi, giày vò ta ngủ không được, bản vương lệnh cho ngươi, đêm nay, muốn... muốn vò bướm cho bản vương, không được phép ngừng, cũng không cho phép cho tay vào trong, nếu không... bản vương lấy mạng ngươi."
Nam nhân thấy mỹ nhân xấu hổ đến muốn mạng lại còn cố giả vờ tàn nhẫn, trong lòng thích đến không chịu được, thấp giọng nói:
- " Tuân mệnh."