Cớ Sao Lại Trở Nên Nông Cạn

Dù có đùa giỡn nhưng cũng không khiến sự việc êm xuôi, Trương Dĩ nhả ra một hơi khói, nói thẳng vào chuyện chính. Cuối cùng bàn bạc về giá tiền không ổn lắm, Trương Dĩ cười một câu nói: "Người anh em, số tiền anh nói hơi nhiều một chút, thiệt hại của xe cũng không nặng quá, không lẽ anh tính cả phí làm trễ nải công việc vào luôn sao?"

Điền Thẩm Vận thở dài, dập tắt thuốc cười nói: "Vậy không được, thật ra tôi cũng không rõ về mấy chuyện này. Anh thấy bị hỏng không nặng, có lẽ cũng không cần nhiều tiền như thế. Tôi nghĩ nên gọi công ty bảo hiểm đến thì hơn."

Trương Dĩ nói: "Chờ công ty bảo hiểm đến sẽ chậm trễ việc khác." Anh trầm mặc một chút, nghĩ có lẽ cũng không tốn quá nhiều tiền, lúc này mới nói: "Được rồi, anh nói thế nào thì cứ quyết định như thế đi."

Điền Thẩm Vận gật đầu, xoay người lại gọi điện thoại. Sau khi gọi điện xong, anh cho tay vào túi quần đứng chờ ở phía đường ô tô.

Tân Hỉ nhìn anh rồi hỏi Trương Dĩ: "Bao giờ công ty bảo hiểm mới tới?"

"Chờ đi, không đến 2, 3 tiếng đâu."

Tân Hỉ càng áy náy, thấp giọng nói: "Anh, hay là anh về đi. Em và Chu Chu ở lại, ngày mai anh không có tiết học nhưng phải về soạn bài mà?"

"Không sao, ngày mai không có tiết."

"Vậy được rồi."

"Aiz, cũng tại em sơ ý quá mà."

"Đó là vì em ỷ lại anh."

"Sao em lại ỷ lại anh?"

"Ỷ lại anh quá tin tưởng vào năng lực của em."

"..."

Tân Hỉ sa sầm mặt, đầy bất đắc dĩ trừng anh.

Phía đối diện có một cửa hàng đồ uống, trước cửa vắng vẻ. Hiện giờ thời tiết dù không lạnh, nhưng buối tối đứng hứng gió hai, ba tiếng thì cũng sẽ lạnh. Hơn nữa, đứng chờ thôi thật vô vị.

Cô nghĩ một chút, cúi đầu lấy ví tiền, hỏi Trương Dĩ và Từ Chu Chu một câu sau đó tiến về phía Điền Thẩm Vận: "Tôi... Tôi định đi mua đồ uống, anh muốn uống gì?"

Anh hơi giật mình, không nghĩ tới việc Tân Hỉ sẽ hỏi mình nên trầm mặc một lúc mới nói: "Tôi không khát."

Vừa nói xong lại thấy như mình vừa dập tắt ý tốt của người ta, cô đang muốn đi anh lại nói thêm: "Đi cùng đi, tôi cũng đang muốn mua chút đồ."

"Được." Tân Hỉ cười với anh rồi đi trước.

Tân Hỉ mua cho Từ Chu Chu một cốc Latte, mua cho Trương Dĩ một cốc trà sữa Ô Long, sau cùng mua cho mình một cốc trà sữa Độc Dược. Lúc này Điền Thẩm Vận đi ra từ siêu thị nhỏ bên cạnh, trong tay cầm một bao thuốc cùng bật lửa, đang cúi đầu xua khói thuốc đi.

Tân Hỉ nghĩ một lúc rồi nói: "Hai cốc trà sữa Độc Dược."

"Bạn dùng cốc cỡ vừa hay cỡ lớn?"

"Tất cả đều là cỡ lớn." Nói xong cô trả tiền cho nhân viên.

Điền Thẩm Vận đi đến nhưng không nói chuyện, chỉ cúi đầu chờ cô.

Cô đang đánh giá xung quanh cửa hàng, hình như có ý gì đó, quen thuộc bắt chuyện với anh: "Cửa hàng này đang tuyển nhân viên," cô chỉ vào tờ tuyển dụng rồi đọc, "Không phân biệt nam - nữ, tuổi từ 18 đến 25, tiền lương từ 2000 đến 3000, yêu cầu nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, có khả năng giao tiếp. Ưu tiên người có kinh nghiệm, có thể gặp mặt để bàn thêm về lương, thưởng."

Điền Thẩm Vận nhìn lướt qua chỗ cô chỉ, lại nghe cô thích thú nói: "Tôi rất phù hợp tiêu chuẩn, dù năm nay tôi mới 17 tuổi rưỡi."

Điền Thẩm Vận nhìn cô, cảm thấy mắt cô sáng lấp lánh, thần thái rất sinh động. Anh dời mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn cười nói: "Cô có thể hỏi xem họ còn thiếu nhân viên không."

Cô cười mỉm, nhìn về phía nhân viên phục vụ nam, giọng tỏ vẻ tiếc nuối: "Chắc chắn bọn họ không tuyển trẻ vị thành niên đâu, tôi lại còn là một đứa trẻ nữa."

Nhân viên phục vụ cười không dứt, hơi xấu hổ nói: "Chúng tôi tuyển được người rồi, hiện tại không thiếu nhân viên."

Cô than thở: "Xem kìa, từ chối tôi đấy. Không phải không thiếu người, mà là từ chối không nhận."

Một nhân viên phục vụ khác cũng bị cô chọc cười, bỏ đồ uống vào túi rồi đưa tới, Điền Thẩm Vận đưa tay nhận một cách tự nhiên, đi cạnh cô ra ngoài. Ra tới cửa cô vẫn không quên quay lại phất tay chào nhân viên phục vụ:" Tôi đi nhé."

"Hoan nghênh lần sau lại tới."

Điền Thẩm Vận rất tò mò, không nhịn được hỏi cô: "Cô quen thân với bọn họ như thế là vì thường xuyên tới mua đồ sao?"

"Đâu có, đây là lần đầu tiên tôi tới. Quán này chắc cũng mới mở thôi. Sau khi tốt nghiệp tôi không hay đến khu này. Ở đây phần lớn là học sinh tới thôi."

Điền Thẩm Vận bắt được ý trong câu, hỏi lại: "Sau khi tốt nghiệp?"

"Phải, tôi tốt nghiệp trường Đại học Kỹ Thuật." Tân Hỉ nhì: "Anh thì sao? Làm việc ở đây à?"

"Cô với giáo sư Chu là...?"

"Anh biết giáo sư Chu à? Ông ấy từng là giáo sư thời đại học của tôi... Giáo sư Chu nghiên cứu về đá gra-phít."

Điền Thẩm Vận không nhịn được cười cười: "Đúng là thầy Chu nghiên cứu đá gra-phít. Cô nói rất đúng, có vẻ như hiểu rất rõ nhỉ?"

"Mỗi lần lên lớp giáo sư đều nhắc đến, có thể không biết rõ sao? Nửa tiết đầu sẽ thao thao bất tuyệt về đá gra-phít, nửa tiết sau mới giảng bài. Có những lần giáo sư nói say mê không dừng lại được thì sẽ nói cả giờ luôn."

Điền Thẩm Vận cười một tiếng, nói đùa: "Nếu vậy cô phải gọi tôi là sư huynh rồi, dù không chính thống."

"Anh cũng học Đại học Kỹ Thuật à?"

"Coi là vậy đi."

Tân Hỉ cười cười, hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đến nơi. Tân Hỉ vội vàng quay lại lấy ba cốc trà sữa từ tay anh, không quên nói: "Không biết khẩu vị của anh thế nào, nên mua một cốc trà sữa Độc Dược, anh uống thử xem."

Trà sữa Độc Dược?

Điền Thẩm Vận có chút thích thú với tên gọi này.

"Chỉ có độc, không có thuốc giải sao?"

Tân Hỉ nói: "Có chứ, đương nhiên phải có rồi."

Anh nếm thử một ngụm, nhỏ giọng nói: "Không dám uống, sợ sẽ thực sự muốn trúng độc."

Tân Hỉ cười rộ lên: "Anh lại hiểu theo như vậy luôn, thật ra đây chỉ là một cộc trà sữa bình thường thôi. Vì thu hút khách nên họ mới đặt tên kêu như thế."

Điền Thẩm Vận mím môi một cái, muốn trao đổi phương thức liên lạc. Nhưng nghĩ một chút lại thấy làm vậy quá đột ngột, lời tới miệng lại nuốt trở về.

Đến hơn 10 giờ, công ty bảo hiểm mới cử người đến. Thủ tục của bọn họ đúng là rườm rà, bọn họ phải hẹn lại với công ty bảo hiểm xe để xác định mức độ bồi thường, sau đó ba bên cùng ký tên.

Điền Thẩm Vận không nghĩ mọi việc lại phiền phức đến như thế. Mất một buổi tối không được việc gì, chưa làm thí nghiệm, nội dung báo cáo ngày hôm sau cũng chưa sửa lại. Chuyện này coi như tạm thời chấm dứt ở đây, nhận lấy cách thức liên lạc của Trương Dĩ rồi vội vã từ biệt, nhanh chóng trở về tăng ca để kịp tiến độ.

Trương Dĩ vốn cũng định làm việc khác, nhưng vì Tân Hỉ điên điên khùng khùng đâm vào xe người ta mà hỏng việc. Tân Hỉ lên xe, ôn tồn nói: "Anh à, anh không cần đau lòng. Năm sau bảo hiểm xe tăng thêm một ngàn phải không? Em trả thay anh. Cả tiền sửa xe của anh nữa, để em trả nốt cho. Hai ngàn có đủ không?"

"Em trả? Trả nổi không?"

"Dù thế nào cũng phải trả cho anh khoản này."

"Thôi, hay anh cho em ghi nợ nhé?"

"Trả góp có được không?"

Từ Chu Chu đang cúi đầu nghịch điện thoại đột nhiên ngẩng lên, ném tới một câu: "Tiếu Tiếu, cần gì phải phiền phức như thế? Cậu cứ gọi anh ấy một tiếng "chồng", số nợ này tự nhiên sẽ tiêu tan."

Tân Hỉ nói: "Đây cũng là phương pháp vẹn toàn cho đôi bên." Nói xong quay đầu nhín Trương Dĩ.

Trương Dĩ khoát tay: "Đừng." Sau đó lại nói: "Tiếu Tiếu dễ thương như thế, sao có thể so với tiền được? Nếu thực sự đem ra so sánh thì vẫn không so được với tiền đâu."

Tân Hỉ kích động, chỉ anh và Từ Chu Chu châm chọc: "Làm thầy mà cũng keo kiệt như thế, một chút tiền lẻ cũng để bụng. Cô xem Trương Dĩ đi, giống như mấy đời chưa thấy tiền vậy."

Từ Chu Chu cười to, Trương Dĩ lại lạnh nhạt nói: "Dừng dừng, Tiếu Tiếu. Thầy giáo ở đây còn có thể đánh người đấy. Đừng nói bậy bạ rồi tự gây khó dễ cho mình."

Tân Hỉ bĩu mỗi: "Chơi với Trương Dĩ nhiều năm nhất định tôi sẽ chết sớm, anh ấy độc miệng quá mà."

Trương Dĩ còn nói: "Hy sinh một mình em là hạnh phúc của mười triệu gia đình khác."

Tân Hỉ tủi thân nói: "...Em muốn xuống xe."

Hết chương 6.

Tác giả có lời muốn nói: Dù là gì thì cũng không có nghề nghiệp xấu xa, chẳng qua tôi cần chút kịch tính thôi. Hy vọng các bạn không coi là thật.

Điền Thẩm Vận: "Phải."

Tôi: "Con trai ngoan."

Điền Thẩm Vận: "... Chẳng qua tôi thấy mình quá ít đất diễn, đề nghị cho lên sàn nhiều hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui