Cớ Sao Mãi Yêu Em

Dương Tịch từ Sơn Đông
trở về liền vội vàng quấn quýt bên Diệp Phiên Nhiên, chẳng còn bao ngày sau Tết
Nguyên tiêu nữa là hai người lại phải chia xa rồi.

Tại ga tàu biển người
mênh mông, Diệp Phiên Nhiên rút chiếc khăn trong túi ra, nói:
“Dương Tịch, đây là chiếc khăn em đan cho anh làm quà mừng Lễ Tình nhân đầu
tiên, em cũng không biết có đẹp không nữa!”

“Lễ Tình nhân cũng có quà ư? Anh không ngờ đấy!” Dương Tịch thực sự vui mừng khôn xiết, cậu vội
vàng quàng chiếc khăn lên cổ, luôn miệng nói: “Đẹp lắm, đẹp lắm, anh chưa từng
trông thấy chiếc khăn nào đẹp hơn thế này!”

Vì thời gian gấp
rút, vội vàng đan móc, giờ đây nhìn chiếc khăn trước ngực Dương Tịch cô mới
phát hiện hơi ngắn một đoạn, ai bảo cậu cao quá làm gì! Cô chau mày ngắm nghía,
tỏ vẻ không hài lòng, nói: “Hình như hơi ngắn thì phải, anh mau tháo ra đi, để
em về móc thêm vài mũi đan nữa!”

Dương Tịch vội vàng ghì
tay cô lại, nói: “Anh thấy vừa lắm, khăn quàng cổ nam không cần dài quá đâu.
Anh thích là được mà!”

Diệp Phiên Nhiên không
nhịn được cười: “Ngốc ạ, giờ đang tháng Ba, thời tiết nóng thế này, anh quàng
khăn vào cổ không sợ nổi rôm sẩy à?”

Dương Tịch cũng cảm thấy
hơi nóng nhưng vẫn không chịu tháo ra. Đây là món quà đầu tiên Diệp Phiên Nhiên
tặng cho cậu, dù bị nổi rôm sẩy thì cậu cũng cam tâm tình ng

Nghĩ đến chuyện Diệp
Phiên Nhiên móc từng mũi đan khăn dưới ánh đèn mờ ảo, không kìm nén được tâm
trạng đầy phấn khích, cậu nói: “Cảm ơn em, Phiên Phiên, anh thực sự rất vui!”

Nhìn cậu vui như đứa trẻ,
tận đáy lòng Diệp Phiên Nhiên trào dâng một cảm giác ấm áp. Không cầm lòng
được, cô kiễng gót chân, đặt lên gò má cậu một nụ hôn.

Dương Tịch ngơ ngác, Diệp
Phiên Nhiên lại chỉ động hôn cậu! Cậu nhìn cô, đôi mắt lóe sáng, làn môi nhoẻn
nụ cười ma mãnh, thấp giọng nói: “Tại sao hôn lên má mà không phải là môi?”

Với Diệp Phiên Nhiên mà
nói, giữa ban ngày ban mặt tại chốn công cộng bày tỏ sự thân mật trên gò má
Dương Tịch đã là việc làm ở ngưỡng giới hạn cao nhất của cô rồi, vậy mà cậu còn
muốn tiến xa hơn nữa! Gương mặt cô đỏ ửng, quay người lại, cô nói: “Được rồi,
Dương Tịch à, đừng quá đáng quá!”

Dương Tịch tiến đến trước
ôm chầm lấy cô, áp mặt vào mái tóc dày đen nhánh của cô, giọng nói càng trầm
hơn: “Phiên Phiên, anh rất muốn em đi Nam Kinh cùng anh!”

Con tim Diệp Phiên Nhiên
khẽ thắt lại, biết bao nỗi buồn biệt ly cùng cảm xúc chia ly đè nén bấy lâu tựa
như một cơn hồng thủy một khi đã bùng phát thì không thể nào thu hồi lại được.
Cô quay ngoắt lại, ôm chặt lấy cánh tay cậu, thổn thức nói: “Dương Tịch…”

Dương Tịch cuối đầu, trao
cô một nụ hôn thật sâu. Tại ga tàu ồn ào huyên náo, ngày nào cũng trông thấy
cảnh lưu luyến bịn rịn, ôm hôn say đắm của những cặp tình nhân, những hành
khách khác vai đeo hành lý với dáng vẻ vội vã hấp tấp đã chẳng còn lấy làm lạ
trước cảnh tượng thế này.

Diệp Phiên Nhiên bị Dương
Tịch ôm chặt cứng trong lòng, đón nhận nụ hôm mãnh liệt kéo dài da diết của cậu
khiến toàn thân cô khẽ run rẩy. Cô ước gì mình có thể tan chảy vào tận cơ thể
cậu, hóa thành ruột thịt máu mủ của cậu. Có như vậy thì bọn họ mới mãi mãi
không bao giờ rời xa nhau.

Tình yêu phân cách hai
nơi, chỉ có những người từng trải mới có thể thấu nỗi nhớ nhung da diết mãnh
liệt, dằn vặt dai dẳng, sống một ngày như bằng cả năm trời. Mỗi lần Diệp Phiên
Nhiên ngồi một mình trong sân trường Đại học N, ngắm nhìn những đôi tình nhân
tay trong tay nép sát đi bên nhau thì cô lại cảm thấy mình cô đơn, càng cảm
thấy nỗi nhớ nhung Dương Tịch ngày càng mãnh liệt hơn nữa.

Đã bắt đầu năm học mới ba
tháng nay nhưng cô chẳng có tâm trí làm bất cứ chuyện gì, con tim và tâm trí cô
đều đặt cả vào Dương Tịch. Ban ngày vào lớp học mặt mày ủ rũ bơ phờ, buổi tối
cô mất ngủ thao thức cả đêm, các bạn cùng phòng nhanh chóng nhận ra sự khác
thường của cô, cười ghẹo cô mắc bệnh tương tư. Khổng Thiên Thiên thường lúc lắc
đầu ngân nga câu thơ nổi tiếng trước mặt Diệp Phiên Nhiên: “Rõ biết tương tư là
khổ, lại càng muốn khổ vì tương tư.”

“Khổng Thiên Thiên, cậu
là kẻ ăn no nên chẳng hiểu nỗi lòng kẻ chết đói. Suốt ngày cậu dính lấy Cao
Tường, làm sao hiểu được nỗi khổ tương tư cách biệt giữa hai nơi chứ?” Lưu Tịnh

Nghi lên giọng trượng nghĩa đòi lại công bằng cho Diệp Phiên Nhiên.

“Thực ra, nỗi tương tư vì
cách biệt hai nơi cũng không hoàn toàn là đau khổ đâu. Thầy giáo mỹ thuật chẳng
phải đã nói rằng, khoảng cách tạo ra cái đẹp đó sao? Ngày ngày chết dính bên
nhau khó tránh khỏi khiếu thẩm mỹ mỏi mệt, cả hai đều mất hứng thú, động một
chút là cãi nhau. Tuần này tớ và Cao Tường đã cãi nhau ba lần rồi!” Khổng Thiên
Thiên nói.

“Nếu đã vậy, sao lúc đầu
cậu nhất định thi vào Đại học N, chẳng phải là vì muốn ở bên Cao Tường đó sao?
Ít ra, các cậu có thể ngày ngày đi dạo quanh sân trường, còn Diệp Phiên Nhiên
chỉ có thể ngày ngày nấu cháo điện thoại.”

“Điện thoại đường dài,
tốn bao nhiêu tiền ấy chứ!” Khổng Thiên Thiên miệng lưỡi khoe khoang: “May mà
đều là bạn trai nộp tiền cho cậu. Diệp Phiên Nhiên, gia đình bạn trai cậu rất
khá giả phải không?”

“Cũng tạm, điều kiện khá
giả hơn nhà mình một chút.” Diệp Phiên Nhiên không hề nói với các bạn cùng phòng
rằng bố của Dương Tịch là Phó Thị trưởng thành phố D, cô vốn là người khiêm
nhường, không thích ra vẻ lấy lòng người khác. Vả lại, cô cũng không thấy gia
cảnh bạn trai có gì đáng khoe khoang.

Nhiếp Hân nói xen vào:
“Hài, các cậu có nhận gần đây Tiết Duyệt hình như rất khác thường không?”

“Đúng đấy, mình còn phát
hiện ra hai tuần nay cô ấy không học giờ tự học, từ thứ Hai đến Chủ nhật chẳng
thấy bóng dáng đâu cả!” Lưu Tịnh Nghi nói: “Con nhỏ này không biết có phải nảy
nở tình yêu trai gái, yêu đương hẹn hò rồi không nhỉ?”

“Có nàng thiếu nữ nào mà
không mơ mộng chứ? Điều này rất bình thường!” Diệp Phiên Nhiên nghĩ ngay đến Cố
Nhân, dáng vẻ bề ngoài tinh nghịch nhưng lại ẩn chức trong lòng nỗi tâm sự thầm
kín.

Quản Đình ngồi trên
giường xem tiểu thuyết ngôn tình, miệng nhai khoai tây lát rán, kèm theo tiếng
rốp rốp giòn tan, cô phán một câu động trời: “Cậu ấy đang yêu đấy, mà còn là
mối tình quen trên mạng hot nhất hiện nay nữa cơ!”

“Mối tình trên mạng á?”
Châu Nghênh Xuân chuyên đọc sách thánh hiền, thường bỏ ngoài tai những tin đồn
thất thiệt bên ngoài, trố mắt nhìn, nói: “Đó là thứ gì vậy?”

“Chính là tình yêu hẹn hò
trên mạng. Cái này mà cũng không biết. Đồ ngốc!” Vào năm học mới, Quản Đình
nhận được chiếc máy tính xách tay, là quà sinh nhật của bố tặng. Những lúc rảnh
rỗi không có gì làm là cô thường kết nối máy tính để vào mạng. Tiết Duyệt mít
đặc máy vi tính dưới sự dẫn dắt của cô rất nhanh chóng biết đến chat QQ.

“Mạng là thế giới ảo,
không có thật đâu!” Lưu Tịnh Nghi hơi lo lắng.

“Cậu ấy đã gặp mặt người
bạn quen trên mạng rồi, anh chàng đó yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
Quản Đình nói: “Khó khăn lắm mới có người con trai kết mẫu người như Tiết
Duyệt, các cậu đừng làm hỏng việc tốt của cậu ấy!”

“Thế này là việc tốt ư?
Sao tớ thấy sắp xảy ra chuyện thì có.” Lời của Lưu Tịnh Nghi khiến Diệp Phiên
Nhiên sợ hãi đến khó hiểu.

Người ta thường nói linh
cảm của phụ nữ rất linh nghiệm, quả nhiên không lâu sau Tiết Duyệt xảy ra
chuyện. Tháng Sáu, cúp thế giới lần đầu tiên tổ chức tại châu Á, vả lại lần đầu
tiên Trung Quốc đủ điều kiện đăng cai, lòng ham mê bóng đá thể hiện nóng bỏng
cuồng nhiệt rạo rực khắp khuôn viên trường. Mọi người gặp mặt nhau, việc đầu
tiên là bàn luận các trận đấu bóng đá. Một đêm nọ, Tiết Duyệt chờ các bạn cùng phòng
ra ngoài xem truyền hình trực tiếp cúp bóng đá mới gọi Châu Nghênh Xuân đến bên
giường mình, bỏ mùng xuống, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Kỳ nguyệt san của tớ hơn cả
tháng nay chẳng thấy đâu cả, tính sao đây?”

Châu Nghênh Xuân tuy chưa
yêu nhưng cũng hiểu ra điều này có nghĩa là gì. Cô sợ hãi đến mức mặt mày trắng
tái, nói: “Cậu có làm chuyện đó với anh ta không?”

Thấy Tiết Duyệt gật đầu
thì Châu Nghênh Xuân căng thẳng đến mức bàn tay đẫm mồ hôi. Hai người chẳng còn
biết làm gì khác hơn là chạy đi tìm Lưu Tịnh Nghi. Nghe xong, Lưu Tịnh Nghi
không chịu nổi liền trách móc Tiết Duyệt, bắt cô phải gọi điện thoại cho “ông
xã” quen trên mạng nhưng đối phương đã tắt máy, chẳng cách gì liên lạc được.
Tiết Duyệt ngoài biết nick-name của hắn ta là “Thiêu thân vờn lửa”, người thành
phố S thì những việc khác chẳng hề hay biết gì.

Lưu Tịnh Nghi chết sững

người. Ngày hôm sau cô dẫn Tiết Duyệt đến bệnh viện phụ sản cấp tỉnh. Qua kiểm
tra, Tiết Duyệt đã có thai hơn hai tháng.

Diệp Phiên Nhiên biết tin
cũng vội vã chạy vào bệnh viện. Tiết Duyệt bước ra từ phòng phẫu thuật. Cô chân
bước xiêu vẹo, đôi mắt thất thần, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hệt tựa vừa
trải qua một phen chết đi sống lại.

Diệp Phiên Nhiên bước đến
trước ôm lấy cô, hốc mắt không khỏi đẫm lệ. Vì sao người chịu đau thương vẫn
mãi chỉ là phụ nữ?

Lưu Tịnh Nghi dặn dò Diệp
Phiên Nhiên và Châu Nghênh Xuân tuyệt đối không được lan truyền chuyện này ra
ngoài, cũng không được nói với người nào khác trong phòng 302, bằng không chẳng
những Tiết Duyệt sẽ bị trường đuổi học mà danh tiếng cả cuộc đời này coi như
vứt đi.

Tiết Duyệt lấy lý do sức
khỏe không tốt xin nghỉ học nửa tháng về nhà tĩnh dưỡng. Nửa đêm, Diệp Phiên
Nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, nhìn về phía giường trống trải của Tiết
Duyệt, lòng hoang mang vô cùng.

Trong thế giới tình
yêu,hỉ có sự ngọt ngào mà còn cả nỗi đau thương nữa. Sau đau thương này, bất
luận về mặt tinh thần hay thể xác cũng đều khiến người ta khó có thể chịu đựng
được.

Một hôm đêm đã khuya,
Khổng Thiên Thiên lặng lẽ từ giường tầng dưới trèo lên giường tầng trên của
Diệp Phiên Nhiên trò chuyện, cô tiết lộ rằng mình đã cùng Cao Tường xảy ra
chuyện quan hệ nam nữ.

“Tiểu thuyết ngôn tình
toàn lừa gạt người ta mà thôi, làm gì có chuyện đạt được cực khoái chứ? Chỉ cảm
thấy đau đớn, rất đau. Cả đời này mình chưa từng trải qua cơn đau nào như vậy…
Thế nhưng, anh ấy hình như rất thích thì phải…” Khổng Thiên Thiên đỏ mặt, nhỏ
to thầm thì bên tai Diệp Phiên Nhiên.

Diệp Phiên Nhiên vẫn còn
là thiếu nữ trong trắng nhưng cô hiểu rằng rồi cũng sẽ có một ngày cô trao tấm
thân mình cho Dương Tịch. Vào kỳ nghỉ đông, lúc Dương Tịch ôm hôn cô thắm
thiết, cô cảm nhận rất rõ những ham muốn dục vọng của cậu. Liệu cô còn có thể
giữ mình trong trắng ngọc ngà được hay không?

Thấy cô im lặng cả buổi,
Khổng Thiên Thiên ngờ rằng da mặt cô mỏng manh xấu hổ, ngại ngùng không muốn
bàn luận chuyện nam nữ, Diệp Phiên Nhiên trong mắt cô là một cô gái trong sáng
thẹn thùng.

Cô vỗ về Diệp Phiên
Nhiên, nói: “Vậy bọn mình đổi đề tài nhé! À, đúng rồi, cái tên học khoa Thể dục
đồng hương của cậu có bạn gái rồi đấy. Hôm qua, tớ trông thấy hắn ta đi tản bộ
cùng bạn gái ở bờ hồ, trông thân mật lắm. Cô gái đó thân hình cao ráo mảnh mai,
khoảng một mét sáu mươi bảy. Nghe nói là học lớp vũ đạo khoa Nghệ thuật, trông
cả hai rất đẹp đôi!”

Cao ráo mảnh mai xinh
xắn, yêu thích nhảy múa, Diệp Phiên Nhiên lờ mờ cảm nhận Trần Thần đang kiếm
tìm bóng hình thay thế Đồng Hinh Nguyệt. Lần trước họp lớp không gặp Đồng Hinh
Nguyệt, Trần Thần tỏ vẻ cực kỳ ủ rũ, uống rượu thay cô, phân nửa nguyên nhân là
vì muốn mượn rượu giải sầu.

Quả là hiếm thấy, người
đàn ông phong lưu đa tình như hắn mà cũng có tình cảm day dứt khó quên, trước
sau như một với một người con gái.

Mỗi lần đến cuối tuần là
thời điểm khó chịu nhất của Quản Đình cùng Lưu Tịnh Nghi sống ở đây nên đều về
nhà. Khổng Thiên Thiên, Nhiếp Hân và Tiêu Cầm ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt
cùng bạn trai, bình thường chỉ còn sót lại cô cùng Châu Nghênh Xuân cùng nhau
gặm nhấm nỗi buồn trong phòng ký túc xá.

Diệp Phiên Nhiên ngồi
trên giường ôm lấy cuốn sách dày cuộm Tang lễ Muslim[5] nhưng chẳng nhét nổi chữ nào vào đầu. Ánh trăng sáng trong khi tỏ khi mờ
ngoài cửa sổ lôi cuốn cám dỗ cô.

Trước cổng vũ trường đều
là nam thanh nữ tú, người đông túm tụm. Diệp Phiên Nhiên vừa liếc mắt liền
trông thấy Trần Thần cùng cô bạn gái đi ngay cạnh. Hai người đều xuất chúng nổi
trội, xuất sắc hơn người.

Người con gái đó thanh
mảnh yểu điệu, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, mặt mày tươi tắn,

trong bộ váy màu đỏ rượu vang. Con gái vừa gặp cũng đem lòng quý mến chứ đừng
nói đến đàn ông con trai.

“Để anh giới thiêu, đây
là Diệp Phiên Nhiên, là bạn gái của thằng bạn thân nhất của anh.” Trần Thần
nói: “Đây là bạn gái của tôi, tên Tào Quyên, năm hai khoa Nghệ thuật!”

“Xin chào!” Tào Quyên
nhoẻn nụ cười duyên dáng với cô, vẻ mặt kiều diễm, giọng nói uyển chuyển thanh
thoát. Diệp Phiên Nhiên hoảng hốt như gặp phải Đồng Hinh Nguyệt: “Hình như
trước kia mình đã gặp bạn rồi thì phải!”

Tào Quyên thận trọng đáp:
“Tôi cũng có cảm giác bọn mình đã từng quen biết!”

“Vào đi, vũ hội sắp bắt
đầu rồi!” Trần Thần giục giã, tay ôm eo Tào Quyên. Diệp Phiên Nhiên theo hai
người bước vào trong.

Ánh đèn mờ ảo trong vũ
trường, dáng người lả lướt. Diệp Phiên Nhiên mượn chút ánh đèn dịu nhẹ lấp lánh
trên đỉnh đầu mới có thể nhìn rõ đường đi.

Trần Thần rất nhanh tìm
được chỗ ngồi, cậu gọi hai cô gái vào vị trí ngồi còn mình liền đi mua đồ
uống. Tào Quyên mỉm cười hỏi Diệp Phiên Nhiên: “NgTrần Thần nói, bạn rất
rành khiêu vũ?”

“Mình chỉ biết nhảy điệu
Valse, Slow, còn những điệu khác như Tango, Cha cha, Disco thì mình chẳng hề
biết.”

“Đợi lát nữa kêu Trần
Thần dạy cho bạn. Anh ấy là cao thủ khiêu vũ đấy!”

Diệp Phiên Nhiên mỉm
cười, quả nhiên cô ấy không hề biết ghen.

Khi Trần Thần mua đồ uống
trở về thì Tào Quyên đã được một chàng nam sinh mời làm bạn nhảy. Không hổ danh
là sinh viên khoa Nghệ thuật, động tác uyển chuyển, tư thế kỹ thuật tuyệt mỹ,
thuần thục lướt như con thoi giữa sàn nhảy, hệt như cánh bướm xinh đẹp.

Diệp Phiên Nhiên ngồi một
góc, khẽ mỉm cười. Có nam sinh đến mời khiêu vũ, cô liền phẩy tay khách sáo nói
lời khước từ.

“Tại sao không ra nhảy?”
Trần Thần chuyển cho cô chai nước khoáng: “Thực sự tu tâm dưỡng tính rồi hay
sao?”

Trong chuyện tình cảm,
Diệp Phiên Nhiên gần như trung thành đến mức cô chấp. Nếu đã có bạn trai rồi
thì cô sẽ chẳng bao giờ tìm kiếm chàng trai nào khác để khiêu vũ cùng.

“Cậu không phải đang thay
mặt Dương Tịch giám sát tôi đấy chứ?” Diệp Phiên Nhiên vờ ngây ngô hỏi.

Trần Thần chìa tay ra,
kiên quyết lôi cô đứng dậy: “Dương Tịch sợ cậu cuối tuần cô đơn nên cố tình
muốn tôi dẫn cậu ra ngoài chơi!”

Trần Thần còn có một ưu
điểm, đó chính là trọng nghĩa khí.Với bạn bè hắn tuyệt nhiên giúp đỡ hết mình
chẳng tiếc mạng sống nhưng Diệp Phiên Nhiên lại cảm thấy xấu hổ. Khiêu vũ cùng
Trần Thần, ở trong vòng tay của hắn, tay chân chạm vào nhau, một cảm giác khó
chịu khó diễn tả bằng lời. Trần Thần cao hơn Dương Tịch ba phân, thân hình cao
to vạm vỡ, bờ vai vững chãi. Diệp Phiên Nhiên đứng trước mặt hắn, càng thấy
mình nhỏ bé, đầu óc cô quay cuồng, bước chân liên tục phạm lỗi. Rất nhanh sau
đó, trên bề mặt đôi giày của Trần Thần hằn in vô số dấu chân cô

Sau một hồi luôn miệng
cất tiếng xin lỗi thì điệu nhảy cũng kết thúc. Trần Thần tiễn chân cô về chỗ
ngồi, dở khóc dở cười nói: “Chân tôi bị cậu đạp cho sưng tấy rồi. Cậu thực sự
là nữ hoàng vũ hội trong truyền thuyết đó ư?”

Diệp Phiên Nhiên cúi đầu,
trầm ngâm suy tư, tiếng than vãn khó tránh khỏi vọt ra từ miệng cô: “Nếu mà có
Dương Tịch ở đây thì hay biết mấy!”

Tiếng nhạc ồn ào huyên
náo, từng đám đông trong điệu nhảy múa cùng ánh đèn huyền ảo đều chẳng thể nào
khiến cô vui vẻ mà trái lại khiến cô càng cô đơn quạnh vắng. Chỉ bởi vì, Dương
Tịch không ở bên cô.

Tào Quyên chẳng hề rảnh
rỗi, hết điệu này lại đến điệu khác, được ôm ấp trong vòng tay của những chàng
trai khác nhau, nhảy những điệu nhảy khác nhau. Cô ta dường như chẳng là bạn
gái của bất kỳ ai, chỉ đến đây vì mục đích khiêu vũ, đến đây để được nhảy múa vui
vẻ phấn khởi, tươi vui nhộn nhịp.

“Cậu cảm thấy con người
Tào Quyên như thế nào?” Trần Thần hỏi.

Diệp Phiên Nhiên nheo mắt
đuổi theo hình bóng Tào Quyên đang bay lượn nhảy múa khắp vũ trường, ngẫm nghĩ
một lúc rồi nói: “Cậu coi cô ấy là vật thay thế Đồng Hinh Nguyệt hay sao?”

Trần Thần kinh ngạc nhướn
mày, sự nhạy bén thẳng thắn của Diệp Phiên Nhiên khiến cậu thấy bất ngờ nhưng
ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: “Đồng Hinh Nguyệt, tôi đã quên cô ấy từ
lâu rồi. Chẳng phải người con trai nào cũng si tình như Dương Tịch đâu, treo

mình chết đứng trên cành cây!”

“Trần Thần, tôi cảm thấy
bề ngoài cậu trong phong lưu đa tình thế thôi, nhưng bản chất thì giống hệt
Dương Tịch. Bởi thế mà hai người mới làm bạn thân của nhau!” Diệp Phiên Nhiên
thẳng thắn nói, chẳng hề che giấu.

“Đừng làm ra vẻ rất hiểu
tôi!” Trần Thần chau mày, hếch mũi hậm hực: “Nếu không phải vì Dương Tịch, tôi
nghĩ tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu

“Tôi biết mà!” Cô không
khỏi bùi ngùi, dịu giọng nói: “Cậu là bạn thân của Dương Tịch, giờ cũng là ban
của tôi!”

Con tim Trần Thần chợt
xao xuyến. Trải qua bao tháng ngày, biết bao sự việc, trông thấy cô cùng Dương
Tịch đi trên cùng con đường, đến phút cuối cùng hắn cũng nghiệm ra rằng người
con gái tầm thường này, trên người toát lên chút gì đó đặc biệt khác người.

Từng bao lần trong tưởng
tượng cô kéo nhẹ cánh tay Dương Tịch dưới bầu trời đêm trăng, hệt như những cặp
tình nhân khác trong khuôn viên trường, chậm rãi cất bước đi dạo trên con đường
rợp bóng, khẽ tựa đầu vào vai cậu, tỉ tê tâm sự…

Nỗi cô đơn quạnh vắng cứ
thế từng chút len lỏi vào trong tâm khảm cô, tựa như nhành dây leo. Văng vẳng
bên chiếc tai nghe là ca khúc du dương ưu sầu:

“Cú điện thoại ngọt ngào, chiếc máy fax vỗ
về an ủi.

Cũng chẳng đủ
đáp ứng một chiếc ôm nơi khoảng trời xa xăm.

Tình yêu của
em, cớ sao anh không ở bên em?

Phải rồi,
người yêu dấu ơi, sao anh chẳng ở bên em?”

Cô gấp trang sách lại,
tháo tai nghe ra, cất tiếng thở dài thườn thượt. Chiếc điện thoại đặt bên gối
chợt vang lên. Diệp Phiên Nhiên ngỡ là Dương Tịch, vội vàng ấn phím nghe: “A
lô, Dương Tịch…”

“Tôi là Trần Thần. Tối
nay khoa Thể dục và khoa Nghệ thuật tổ chức buổi liên hoan ca múa nhạc, tôi mời
cậu làm bạn nhảy của tôi được chứ?”

Diệp Phiên Nhiên hơi kinh
ngạc, nói: “Vậy còn bạn gái của cậu đâu, cậu không sợ cô ấy ghen

“Hóa ra cậu biết cả rồi!”
Trần Thần mỉm cười: “Cô ấy không nhỏ mọn thế đâu!”

“Không ổn đâu!” Diệp
Phiên Nhiên vẫn ngần ngừ: “Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi!”

“Học kỳ trước chẳng phải
cậu ở lì trong sàn nhảy, sao bây giờ lại trở nên thật thà thế kia?” Trần Thần
nói: “Yên tâm đi, có tôi làm thiên sứ bảo hộ, Dương Tịch sẽ chẳng có ý kiến gì
đâu!”

Cậu ta lôi Dương Tịch ra
nói, Diệp Phiên Nhiên không tiện khước từ nữa. Cô trèo xuống giường, rửa mặt
qua loa, khoác lên người chiếc váy thích hợp để khiêu vũ rồi vội vàng ra khỏi
phòng, đến sàn nhảy lớn nhất của Đại học N.

Chính bởi vẻ đặc biệt và
khác người đó đã cuốn hút Dương Tịch, khiến cậu si tâm nặng tình với cô đến
vậy.

Đúng lúc đó, giọng nói
kiều diễm xen vào: “Trần Thần, cho em xin chai nước!” Nhảy một lèo mấy điệu,
Tào Quyên thở dốc bước xuống sàn nhảy.

Dòng suy nghĩ của Trần
Thần bị ngắt đoạn. Hắn quay lại, chuyền chai nước khoáng cho Tào Quyên. Cô tu
nước ừng ực, hỏi: “Hai người đến khiêu vũ hay là tán gẫu thế?”

“Mau ra nhảy với bạn gái
cậu đi!” Diệp Phiên Nhiên vội đẩy Trần Thần.

Trần Thần liếc mắt nhìn
cô, ánh mắt ngập ngừng, có lời muốn nói rồi lại im bặt. Tào Quyên đã đứng ngay
trước mặt hắn, nũng nịu nói: “Đi mà, người ta muốn nhảy cùng anh điệu này!”

Trần Thần nhoẻn nụ cười
xin lỗi Diệp Phiên Nhiên, dẫn Tào Quyên bước ra sàn nhảy. Tào Quyên dán chặt cơ
thể mình lại gần, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cả buổi tối anh ngồi đó, không thấy vô
vị hay sao?”

Trần Thần không nói gì.
Cậu quay lại nhìn Diệp Phiên Nhiên bên sàn nhảy, ngọn đèn chập chờn mờ ảo vừa
lúc đảo lướt trên gương mặt cô. Gương mặt ái xoan nhỏ nhắn, đồng tử sâu đen,
ánh mắt trong veo, dường như trong sự tĩnh lặng yếu đuối thấp thoáng vẻ quật
cường và bướng bỉnh.

Bắt đầu từ tối nay cô
không chỉ là bạn gái của Dương Tịch mà cũng là bạn của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận