Cớ Sao Rung Động Vì Em FULL


Edit: Hinh
Trường trung học tư nhân Minh Đức, khai giảng vào đầu tháng 9.
Đường lớn rộng lớn bị vô số xe hơi làm tắc nghẽn không đi được.
Chu Tẫn kéo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dòng xe cộ nhìn không thấy điểm cuối.

Anh buồn bực cào cào tóc, cầm cặp đẩy cửa xuống xe.
Một chiếc xe máy dẫn theo một cơn gió chạy qua, chỉ lát sau, chiếc xe máy đã được sửa chữa lại từ từ quay về.
“Tẫn ca, ngài đây là muốn đi bộ trải nghiệm cuộc sống thường nhân hả?”
Tối hôm qua Chu Tẫn không ngủ được vì bị mẹ nhéo lổ tai giáo dục đến nửa đêm.

Nguyên nhân là chủ nhiệm lớp tố cáo anh ỷ thành tích tốt nên ngủ trong lớp, không tôn trọng giáo viên.
Nhưng mỗi ngày anh thật sự không ngủ được, sao có thể giống mấy ông già ngu ngốc bệnh tật đó chứ.
Tôn Tư Gia thấy sắc mặt anh không tốt, liền đưa cái mũ bảo hiểm vốn chuẩn bị cho bạn gái nhỏ ra, “Lên đi, tớ chở cậu vào.”
Chu Tẫn nhíu mày, đội mũ bảo hiểm vào, có chút ghét bỏ kéo người nọ xuống khỏi chỗ trước.
Trò gì thế, để anh ngồi chỗ bạn gái của cậu ta thì đám người kia sẽ càng hiểu lầm hơn.
Đám nữ sinh kia đã sớm viết truyện của anh với Tôn Tư Gia rồi, nếu thêm chuyện xe máy này nữa thì có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Chủ nhiệm giáo dục đứng canh ở cửa kiểm tra dáng vẻ của học sinh, đang định cảm thán học sinh khóa này ngoan quá thì một chiếc xe máy chạy ngang qua ông vào trường, cái đầu không còn mấy cọng tóc của người đàn ông trung niên bị cơn gió thổi bay bay.
Đồng phục rộng rãi của chàng trai bị gió thổi bay, so với tiếng gầm rú của xe máy càng khiến người ta chú ý hơn.
Xe máy quay đầu, dừng dưới lầu khu dạy học.
Chu Tẫn tháo mũ bảo hiểm xuống đặt lên tay lái, tiện tay cào cào mái tóc bị đè ép, không chút để ý nghiêng đầu chờ Tôn Tư Gia ngồi phía sau hồi hồn.
Cơ thể thiếu niên cao lớn gầy gò, dáng vẻ lười nhác cũng không che được cổ kiêu ngạo kia.
Anh là một nam sinh được bảo vệ rất tốt, mặc dù sống trong an nhàn sung sướng nhưng không có thói xấu của phú nhị đại.

Trừ việc thích ngủ trong giờ học, nhiều sở thích quái dị, thường xuyên châm chọc người khác, sống không có quy tắc, thỉnh thoảng có chút tự luyến thì — Chu thiếu gia quả thật quá hoàn mỹ.
Phần trên là trích từ truyện 《 Nam sủng của đại ca nhà giàu 》.
Tác giả: nhóm nữ sinh của trường trung học tư nhân Minh Đức, người viết cụ thể thì không rõ.
Phân lớp đã được tuyên bố trên diễn đàn của trường vào hôm trước, Chu Tẫn và Tôn Tư Gia đều ở ban 1 khối 11, một người dựa vào thực lực, một người dựa vào tiền.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo thành tích kỳ trước, Chu Tẫn đứng ở bàn đầu tiên nhìn tên mình, không chút do dự xé tờ giấy xuống, không nhanh không chậm bước xuống hàng ghế cuối cùng.
Đám bạn học đã ngồi xuống trong phòng như đám gà con liều mạng nhìn theo anh.

Thiếu niên đứng bên cạnh một vật thể đen như mực không rõ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Bạn học, đổi chỗ có được không?”
Vật thể không rõ từ từ ngẩng đầu, khẩu trang bên trên cũng không gỡ xuống.

Tóc mái quá dài khe khuất lông mi, đôi mắt lộ ra bên ngoài màu đen tuyền, con ngươi lại có hơi thảm thương.
Chu Tẫn mím môi, rút cái tay đặt lên bàn lại, “Cậu không muốn cũng không sao.”
Giây tiếp theo, vật thể không rõ lấy cặp trong hộp bàn ra, “Không sao, cậu ngồi đi.”
Giọng nói mềm mại, âm cuối rất nhẹ, cứ như là chứa đường.
Lại cụ thể một chút, là ngọt như kẹo đường.
Cô đứng lên, một đôi chân trắng nõn mà thẳng tắp rơi vào tầm mắt Chu Tẫn.

Tôn Tư Gia nhìn thấy anh thất thần một giây liền lấy khuỷu tay chọc anh: “Có phải là đẹp lắm không, mẹ nó đến tớ cũng kinh ngạc đó, đôi chân này là đôi đẹp nhất mà tớ từng —”
Chu Tẫn kéo ghế ra ngồi xuống, “Có biết phi lễ chớ nhìn không?”
Tôn Tư Gia chẹp miệng: “Được, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói, tớ biết mà.”
“…” Biết quái gì.
Chu Tẫn lấy giấy bút trong sách ra, dựa vào tường.

Theo thói quen sờ túi quần, bên trong trống không.
Tôn Tư Gia nghiêng đầu hỏi: “Tìm thuốc hả? Tớ có nè.”

Chu Tẫn cắn đầu lưỡi, điện thoại đã bị mẹ tịch thu rồi.

Trong lúc buồn chán, anh lại duỗi tay vào cặp tìm kiếm, lấy một tờ đề ra.
Tôn Tư Gia nhìn thấy liền sửng sốt, cứ lải nhải nói đây là sự khác biệt giữa học bá và học tra, học bá tiêu khiển thì làm đề, còn học tra thì chơi game.
Chu Tẫn mở đề ra, tầm mắt lướt nhanh một cái, vô tình nhìn thấy tờ giấy dán trên mép bàn.
Phía trên viết tên cô gái vừa rồi.
Lâm Giảo.
Giảo trong sáng tỏ.
Cô gái ngoại trừ đôi chân trắng nõn, những thứ khác đều bị màu đen bao lấy.

Thật thú vị.
Chu Tẫn khẽ cong môi, tầm mắt dời về phía vị trí đầu tiên ở hàng đầu, cái vật thể tối như mực kia đang vươn bàn tay cùng màu với cái chân chậm rãi vén mái tóc lên, để lộ cái cổ trắng nõn.
Một giây, hai giây.
Chu Tẫn dừng hô hấp, gương mặt trở nên mất tự nhiên.

Không ngờ vừa rồi anh lại giống như mấy ông già dê xồm nhìn chằm chằm da của cậu ta đến muốn đui mắt luôn.
***
Trường tư nhân Minh Đức có một quy định biến thái, sau hôm khai giảng sẽ có đợt kiểm tra đầu vào.

Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn phân chỗ ngồi một lần nữa.

Thuận tiện nhắc nhở mấy học sinh đã chơi điên cuồng trong kỳ nghỉ tập trung học lại.
Kiểm tra liên tục ba ngày, thứ sáu công bố thành tích, chỉ một đợt kiểm tra nho nhỏ thôi mà cũng cần các giáo viên sắp xếp thứ tự cấp bâc.
Chu Tẫn phát huy ổn định, chiếm giữ đầu bảng.

Tôn Tư Gia chạy từ bảng thông báo về phòng học, lắc lắc người đang nằm sấp lên bàn ngủ, “Tiểu Tẫn, sao cậu có thể thi Toán với Lý được điểm tối đa thế?”
Sau khi tỉnh ngủ Chu Tẫn sẽ hay nổi cáu, anh từ từ nhắm hai mắt lại đẩy cái đầu trước mắt mình ra: “Đừng làm phiền tớ.”
Tôn Tư Gia: “Bạn cùng bạn của cậu phải đổi rồi, người thi thứ hai ở ban chúng ta, kém cậu ba điểm.”
Chu Tẫn nửa híp mắt, lười biếng hỏi: “Ai?”
Tôn Tư Gia cố ý giả vờ bí mật, “Đợi lát nữa không phải sẽ biết sao.”
Chủ nhiệm lớp Tống Hi Vọng bước vào phòng học, cầm danh sách trong tay, vị chủ nhiệm này chính là chủ nhiệm giáo dục tiền nhiệm được mệnh danh là nữ ma đầu, chưa bao giờ cho học sinh hy vọng.
Chu Tẫn không trốn được vận mệnh phải ngồi bàn đầu, anh dọn dẹp đồ trực tiếp đến bàn đầu.

Không quá vài giây, bên cạnh xuất hiện một xô nước sơn màu đen, à không đúng, là một cô gái đen tuyền.
Lâm Giảo kéo ghế ra, giọng nói bị ngăn cách bởi khẩu trang, có hơi không rõ ràng.
“Cậu muốn ngồi bên ngoài không?”
Chu Tẫn nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt không dấu vết di chuyển từ khẩu trang đen đến vành tai hơi lộ giữa mái tóc đen hơi hồng nhạt.
Anh bình tĩnh hỏi: “Cậu mặc như vậy không nóng à?”
Tuy rằng đã tháng 9 rồi, nhưng nhiệt độ ở thành phố S vẫn không có dấu hiệu hạ xuống.
“Tớ bị dị ứng với tia UV.” Cô gái cúi đầu, sợ anh không tin nên lại bổ sung một câu miêu tả mức độ, “Là loại rất nghiêm trọng.”
Chu Tẫn nhỏ giọng ồ một tiếng, khẽ khép mắt, dường như lại buồn ngủ.
Lâm Giảo buông bút, liếc nhìn nam sinh bên cạnh mình.

Anh mặc đồng phục mùa hè, cổ áo màu xanh được bẻ gọn dàng, nút áo gần cổ bị cởi bỏ, trên quần áo có mùi hương rất dễ ngửi.
Trong vài giây cô đánh giá, Chu Tẫn đang khép mắt cuối cùng cũng ngưng phản kháng mà nhắm lại.
Lâm Giảo nuốt nước miếng, lấy sổ ghi chép trong hộp bàn ra, mở trang thứ nhất ra.
Trên tiêu đề là kiểu chữ khoa trương không thể nhìn nổi.
–《 Nam sủng của đại ca nhà giàu 》.
Ngày hôm qua, trưởng câu lạc vộ văn học trịnh trọng đến lạ đưa cuốn sổ này cho cô, nói thành viên thay nhau cầm bút, xem như là hoạt động của câu lạc bộ.

Hoạt động câu lạc bộ mẹ nó ấy.
“…” Lâm Giảo đau đầu ghé vào bàn, nối không phải vì cần có điểm đức dục, còn lâu cô mới gia nhập câu lạc bộ.
Sắp đến lúc vô học rồi.
Nửa đường Chu Tẫn điều chỉnh tư tế, nghiêng đầu nằm lên bàn, nghe thấy tiếng chuông vào học mạnh mẽ, hàng mi run rẩy vài cái, không tình nguyện mở mắt ra.
Tiết Ngữ văn, Tống Hi Vọng gọi người lên bảng nghe đọc rồi viết chữ cổ.

Kêu Tôn Tư Gia và một nam sinh khác lên.
Tôn Tư Gia đi ngang qua bàn đầu, cầm phấn lên thật cẩn thận quay đầu xin trợ giúp.
Chu Tẫn nhướng mày, lười biếng cho cậu ta ánh mắt tự cầu phúc.
Lâm Giảo yên lặng lấy bút viết một đoạn lên sổ ghi chép.
【 Lúc đi học, Tôn Tư Gia bị giáo viên Ngữ văn kêu lên giản.

Khi Chu Tẫn nghe thấy tên của cậu ta, con ngươi đen hơi co rụt, dường như là the bản năng nhìn về phía Tôn Tư Gia.

Đại não Tôn Tư Gia rầm một tieiengs, tim đập như đánh trống, cậu ta sợ cô Tống sẽ kêu cậu ta chép thơ cổ một trăm lần.

Nhưng mà, dưới ánh nhìn của phần đông bạn học, Chu Tẫn không thể giúp cậu ta được, cậu buồn bực nắm tay lại, nghĩ: “Không sao cả, mình có thể chép giúp cậu ấy.” 】
***
Ngày hôm sau, Tôn Tư Gia chú ý bài post lại đổi mới, cậu ta xem xong liền cười ngửa đến ngửa lui.
“Mẹ nó tớ tin mới là lạ ấy, nếu Tẫn ca mà tốt bụng đến nỗi giúp tớ chép thơ thì tên tớ sẽ viết ngược lại!!! Mẹ nó, cười chết ông rồi.”
Trưa nay Chu Tẫn ăn không nhiều, anh đến cửa hàng mua một hộp sữa, ngậm ống hút dựa vào bàn nghe câu được câu không.
Lâm Giảo đi WC với bạn tốt trở về, Tôn Tư Gia lại ngồi trên hành lang, chặn đường đi của bọn cô.
Chu Tẫn đá chân cậu ta, “Tránh ra coi.”
Tôn Tư Gia đang lún sâu vào câu chuyện anh em không thể kiềm chế nỗi, “Gì?”
Chu Tẫn cười ôn hòa, “Cậu chặn đường bạn cùng bàn của tớ rồi.”
Lâm Giảo nhất thời không nói gì, liếc nhìn qua sườn mặt sạch sẽ của nam sinh, bị nốt ruồi lệ chỗ khóe mắt hấp dẫn.
Cô buông môi dưới bị cắn chặt ra, chỉ còn thiếu một ngàn chữ nữa là có thể được hai điểm đức dục rồi.
Nhưng mà, càng viết lại càng cảm thấy có lỗi với anh.
Cuối cùng là tiết tự học.
Làm bài tập xong, Lâm Giảo cầm sách che trước sổ ghi chép, muốn quyết tâm sáng tác tiểu thuyết.

Nhân lúc ý tưởng dồi dào, cô nuốt nước miếng, lấy tay đè trang giấy lại bắt đâu viết.
【 Trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ánh đèn ban đêm vô cùng u dám, ngọn đèn trên bục giảng chớp tắt, làm khuếch đại bầu không khí ướt át.

Tôn Tư Gia chép xong thơ cổ 50 lần, ngón tay đau nhức không thôi.

Chu Tẫn nắm tay cậu ta kéo vào lòng mình, mắt dần trầm xuống.

Tôn Tư Gia có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người này không bình thường, cậu ta không dám lộn xộn, chỉ có thể ngửa đầu… Chu Tẫn híp mắt lại, kéo tay cậu ta chạm vào nốt ruồi lệ ở khóe mắt, “Có thích chỗ này không?” 】
Chấm xong dấu chấm cuối cùng, Lâm Giao khép sổ lại cái bộp.

Tiếng vang quá lớn làm người bên cạnh chú ý.
Chạm phải cặp mắt tối đen của Chu Tẫn, cô kích động dời mắt, “Tớ, tớ làm phiền cậu?”
Chu Tẫn chống cằm thản nhiên hỏi: “Cậu chột dạ cái gì?”
“…” Lâm Giảo mở miệng, một lúc sau mới nói, “Tớ không có.”

Tiếng chuông tan học vang lên.
Cô cất vở trên bàn vào cặp, “Tớ đi trước, ngày mai gặp.”
Tôn Tư Gia từ phía sau đi lên, khó hiểu nhìn dóng người chạy trối chết kia, “Cậu làm gì cậu ấy thế, sao lại khiến người ta chạy nhanh thế?”
Chu Tẫn cũng khó hiểu, nhíu mày dọn dẹp đồ trên bàn, “Đi thôi.”
***
Đêm đó bài post lại đổi mới, cứ như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, hơn 100 bình luận “Mẹ nó cầu đổi mới”.
Ngày hôm sau lúc chào cờ, Tôn Tư Gia mờ ám đưa điện thoại cho Chu Tẫn xem, đại thiếu gia không quan tâm đến bài đăng, mỗi lần đều phải đổi mới.
Chu Tẫn xem xong, mất hứng thú trả về, “Nhàm chán.”
Kết thúc buổi chào cờ, các ban xếp hàng đi nhận đồng phục mùa thu.

Một bộ âu phục đi học và bộ quần áo vận động dài tay, bình thường chỉ cần mặc đồ vận động.
Giáo viên đề nghị thử ngay tại đây, không vừa thì đổi.
Chu Tẫn ngại phiền phức, khoác thử bên ngoài bộ đồ ngắn tay, đồng phục mới màu xanh, đẹp hơn màu xám bụi năm trước nhiều.
Trên đường trở về, Tôn Tư Gia nhìn thấy gì đó liền chửi tục một tiếng, “Tẫn ca, cô gái đó ở ban mình đúng không?”
Chu Tẫn nhìn theo hướng cậu ta nhìn, nói có lệ: “Không nhớ rõ.”
“Má nó!” Biểu cảm của Tôn Tư Gia kiểu “Mẹ nó rốt cuộc mình nhìn thấy gì thế này”, phản xạ có điều kiện ôm lấy cánh tay Chu Tẫn, “Đó là bạn cùng bạn của cậu đó Tẫn ca, con gái kho báu đó!”
Chu Tẫn ngây người nửa giây, lại nhìn sang lần nữa.

Trong phòng, cô gái kéo khẩu trang xuống, để lộ chóp mũi xinh xắn và đôi môi khéo léo, làn a trắng nõn, giống như chỉ chạm một cái cũng sẽ đỏ lên.

Mái tóc dày trên trán dùng kẹp kẹp lại, mặt mày sạch sẽ thanh tú.
Chu Tẫn cắn phải đầu lưỡi, cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt.
Không phải quen mắt vì là bạn cùng bạn.
“Hình như tớ từng gặp cậu ấy rồi.”
Tôn Tư Gia tốt ra: “Cậu đừng có nói khoác chứ, cảm thấy người ta đẹp thì cứ nói thẳng đi.”
Lập tức phản ứng lại đối phương là Chu Tẫn, liền mồm năm miệng mười phanh lại, “— Tẫn ca đương nhiên sẽ không nông cạn như vậy rồi.”
Chu Tẫn cười như không cười, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Đẹp.”
Tôn Tư Gia: “?”
Chu Tẫn và Lâm Giảo cũng coi như là bạn cùng bàn tương thân tuogw cái, áp dụng nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng trôi qua một tháng.

Cho đến trước lần thi tháng đầu tiên, sổ ghi chép của 《 Nam sủng của giáo bá nhà giàu 》lại truyền đến tay cô.
Mẹ nó, có để yên không thế.
Nhiệt độ dần hạ xuống, trong lớp Lâm Giảo không cần đeo khẩu trang nữa, tin tức ban 1 khối 11 đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ rơi vào ba khối, không ít học trưởng có đủ loại tâm tư dạy về phía khối 11.
Cứ như là động vật trong sở thú bị vây xem vậy.
Nhất cử nhất động đều có người nhìn.
Trưởng câu lạc bộ văn học thúc giục ba bốn ngày, Lâm Giảo vẫn không viết một chữ.

Trưởng câu lạc bộ cho cô một yêu cầu, lần trước chương liên quan đến nốt ruồi ở khóe mắt được hưởng ứng không tồi, hy vọng cô có thể viết một chương phù hợp với tên.
Thật ra Lâm Giảo cũng nghĩ được một tên chương rồi, là 《 Nốt ruồi lệ 》, nhưng nội dung thật sự không thể viết được.
Chu Tẫn phát hiện cảm xúc của cô không đúng lắm, liền cho Tôn Tư Gia một ánh mắt.

Không đến vài phút, nhóm người đứng ở cửa ngắm cảnh bị đuổi đi.
Lâm Giảo nằm lên bàn, phồng má dùng bút chọc chọc vở.
Chu Tẫn không phải người thích lo chuyện bao đồng, chuyện nên làm anh sẽ làm, mấy thứ khác cũng không xen vào.
Lâm Giảo thở dài, cuối cùng bắt đầu viết.
【 Chu Tẫn có một đôi mắt hoa đạo, nói gợi cảm cũng không phải không có đạo lý.

Cái nốt ruồi ở khóe mắt kia, cứ như là đã từng được thiên sứ dịu dàng hôn lên, miễn cưỡng gọi nói là nốt ruồi hoa đào đi.

Từ lần đầu thấy mặt cậu, Tôn Tư Gia đã nghĩ cảm giác khi chạm vào nốt ruồi đó như thế nào.


Là cảm giác thế nào.
Cô không biết.
Lâm Giảo suy nghĩ, chậm rãi nghiêng đầu, nam sinh đang nằm sấp ngủ, cô nắm tay lại, xuất hiện một suy nghĩ không nên có.
Chạm thử một chút, chắc là không sao nhỉ?
Ngay lúc cô vươn tay chuẩn bị tiếp cận, mí mắt Chu Tẫn động đậy, hàng mi đen nhánh rung động.

Lâm Giảo lập tức bị dọa, rút tay lại.

Đỏ mặt chạy vào nhà vệ sinh, rửa mặt để giảm nhiệt độ.
Đám nam sinh đùa giỡn trên hành lang không cẩn thận đụng vào bàn Lâm Giảo, mấy thứ trên bàn cũng bắt đầu rớt xuống.

Chu Tẫn bất đắc dĩ mở mắt ra, sách vở trong hộp bàn Lâm Giảo đã rơi không ít.
Anh xoay người nhặt giúp, vô tình chạm phải cuốn sổ ghi chép trên mặt đất, trang thứ nhất mở rộng viết mấy chữ to.
《 Nam sủng của giáo bá nhà giàu 》
Động tác chạm vào cuốn sổ của Chu Tẫn khựng lại một chút, ngón tay không khống chế được run rẩy, anh mở trang thứ hai ra, nội dung giống y như bài post trên diễn đàn hiện lên trước mắt.
Bị bắt ngay tại trận.
Người cầm bút viết bừa bãi lại ở ngay trước mặt anh.
Chu Tẫn nghiến răng, nở một nụ cười không thể giải thích được.
Tôn Tư Gia giúp anh dọn dẹp tàn cục, vừa ngẩng đầu đã thấy liền bị dọa, “Cậu đừng cười thế, rất dọa người.”
Chu Tẫn chậm rãi ném sổ vào cặp mình, động tác kéo khóa hơi hung dữ.

Ghép CP dưới mí mắt anh, còn là với tên ngu ngốc không có não Tôn Tư Gia này, Chu thiếu gia vô cùng không vui.
***
Đêm đó về đến nhà, người mẹ đã nửa tháng không gặp trở về từ New York.

Chu Tẫn vừa mới vào cửa, Lục Nghi Ninh đã đi đến kéo anh vào phòng khách, “Dì Từ cách vách trước đây con còn nhớ không? Hôm nay mẹ mới biết được, bọn họ lại dọn đến đây rồi.”
Chu Tẫn không nhớ rõ, nhíu mày suy nghĩ nửa phút, “Dì Từ nào?”
“Thì là nhà của cô bé trước đây bị con dọa khóc đó.” Lục Nghi Ninh cười tủm tỉm bổ sung, “Mẹ mời bọn họ đến nhà chúng ta ăn cơm, con lên lầu bỏ cặp đi rồi xuống.”
Trong lúc nói chuyện đi đến phòng khách, Chu Tẫn muốn lên tiếng nói để anh lên lầu đã, nhưng mà, khi thấy đôi mẹ con ngồi trên sô pha, nụ cười lễ phép của anh cứng đờ.
Lâm Giảo chớp chớp mắt, mất tự nhiên chào hỏi: “Thật trùng hợp.”
Chu Tẫn: “…”
Biết được hai người là bạn cùng bạn, chút lo lắng còn tồn tại của hai vị ba mẹ liền biến mất.

Vốn nghĩ con hai người đã lâu không gặp sẽ mất tự nhiên, nhưng không ngờ số phận lại dính họ lại với nhau.
Lúc ăn cơm, Lâm Giảo cảm thấy người đối diện đánh giá cô, ánh mắt thâm trầm có ý khác này làm cô có hơi nghi ngờ nhân sinh.
Hôm nay, bọn họ vẫn rất vui vẻ như trước tạm việc về nhà.
Trong quá trình này, không xảy ra chuyện gì cả.
Lâm Giảo không rõ cho nên quyết định cơm nước xong sẽ hỏi vị Chu thiếu gia từng chọc mình khóc này.
Chu Tẫn có thói quen tắm lúc 7 giờ, anh thay quần áo đi ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện trong phòng ngủ mình có một người quen thuộc.
Lâm Giảo chỉ chỉ dĩa trái cây trên bàn: “Dì kêu tớ lên đưa trái cây cho cậu.”
Chu Tẫn khẽ ừ, đi đến cái sô pha đơn trước bàn ngồi xuống, không nhanh không chậm kéo khóa kéo cặp ra, lật tới lật lui một thời gian rồi trực tiếp lấy sổ ra.
Lâm Giảo nhìn thấy thứ trong tay anh lập tức ngừng thở, “Cậu lấy nó…?”
Chu Tẫn chậm rãi nói: “Một cuốn sổ, rất bình thường.”
Lâm Giảo thở phào một hơi, không chừng chỉ là giống nhau thôi, ông trời không đến mức đùa giỡn cô tạo ra tình cảnh tai nạn thế chứ.
“Vậy tớ đi xuống trước.”
Vừa nói xong, tay bỗng bị người ta nắm lấy, một lực mạnh kéo cô về phía đối diện.
Chu Tẫn một tay cầm sổ ghi chép, tay còn lại khẽ nắm lấy cổ tay cô.
Lâm Giảo trợn to mắt, không dám lộn xộn.

Hai người quá gần nhau, gần như là cô ngồi trên đùi anh, quanh chóp mũi có một mùi hương mát lạnh khi vừa tắm xong.

Ngón tay đang nắm lấy cổ tay cô chậm rãi di chuyển, dụ dỗ kéo tay cô dừng lại ở một nơi.
Chu Tẫn nắm tay cô cọ vào nốt ruồi ở khóe mắt, mắt trầm xuống, giọng trầm tĩnh khàn khàn: “Thích chỗ này?”
“…”
“Muốn biết là cảm giác gì?”
Tác giả có lời muốn nói: Rất nhiều bảo bối nhắn tin riêng cho tui nói muốn đọc truyện của tiểu thiếu gia khi lớn lên.

Nhưng mà tạm thời tui vẫn chưa có ý định viết truyện dài nên viết một đoạn ngắn cho mọi người trước nhe.
Sau này có mở hố không thì xem duyên phận đi.
Phiên ngoại một nhà ba người chỉ viết đến đây thôi nha.
Chương tiếp theo bắt đầu viết về phiên ngoại của CP phụ, số lượng từ không nhiều lắm đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận