Kiều Ngữ Tịch bỗng không nhịn được mà bật cười khiến cô ta đen mặt, nụ cười trên mặt cô ta tắt vụt.
Cô ta nhìn
Kiều Ngữ Tịch, cố tình làm cô khó xử :
" Cô này, cô có thể không hiểu nghệ thuật, không biết đến vị hoạ sĩ cao quý này nhưng cô cũng nên tôn trọng ngài ấy và những người yêu thích tranh của ngài ấy.
Cô thấy chuyện này buồn cười lắm sao?"
Kiều Ngữ Tịch xua xua tay:" Xin lỗi nhé, tôi chỉ là không nhịn được.
Tôi đang nghĩ đến những người phe vé, rao bán hàng ở chợ mà tôi hay tới mua."
"Cô..."
Bạch Đường tức giận vì bị so sánh với mấy dân buôn bán nghèo khó ở chợ, cô ta cừoi gắn:
"Tôi không giống cô, chưa từng phải mua hàng ở ngoài chợ, nên không biết cô đang nói đến cái gì."
Ý tứ coi thường trong giọng điệu của cô ta ai cũng nghe ra, ba người nhà họ Mạc đều có chút không vui, mẹ Mạc không còn giữ nụ cừoi đoan trang trên mặt nữa.
Những người khác đều nhận ra được tình hình nên tránh cô ta xa ra hai ba bước.
Kiều Ngữ Tịch thì lại thản nhiên như cũ chìa tay làm động tác mời: "Không cần để ý đến tôi, mọi ngừoi cứ tiếp tục đi."
Trong mắt Bạch Đường loé lên một tia gian xảo, cô ta đi tới gần Kiều Ngữ Tịch, ánh mắt không kiềm chế được còn nhìn sang Mạc Hàn mấy lần.
"Người có thể xuất hiện bên cạnh Mạc tổng hẳn là người có tầm hiểu biết hơn người, hay là cô cho mọi người ở đây mở rộng tầm mắt, phân tích bức tranh này xem."
Bạch Đường trước giờ vẫn luôn coi thường Kiều Ngữ Tịch, một đứa con gái không có mẹ bên cạnh dạy bảo, suốt ngày la cà đua xe, đánh nhau cùng một đám con trai thì hiểu gì về nghệ thuật chứ.
Cô ta chỉ chờ Kiều Ngữ Tịch bị
be mat thoi.
Kiều Ngữ Tịch gõ gõ ngón trỏ lên môi, nheo mắt nhìn cô ta, rồi lại nhìn bức tranh vẻ suy tư:
"Bức tranh này hẳn là thể hiện nội tâm khao khát muốn thoát khỏi bóng tối."
Bạch Đường cười lớn:" Cô có hiểu về nghệ thuật không vậy, bức tranh tươi sáng như vậy, cô nhìn ra bóng tối ở chỗ nào vậy, nếu không biết thì cứ nói ra, mọi người ở đây cũng sẽ chỉ nghĩ cô ham học hỏi thôi.
Đừng để người khác nghĩ mình là người không có hiểu biết nhưng lại thích thể hiện."
Cả người Mạc Hàn đều là khí lạnh, ánh mắt u ám như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nhưng một bàn tay được
Kiều Ngữ Tịch cầm lấy, nắm chặt như muốn nói với anh đừng làm gì cả, cứ để xem cô ta có thể nhảy nhót đến mức nào.
Vương Như Ý nhận ra không khí không được ổn, đi tới kéo nhẹ tay cô ta: "Con chú ý lời nói một chút, ở đây có nhiều người đang nhìn đó."
Tại vì là có nhiều ngừoi nên cô ta mới không kiêng kị việc có mặt ba mẹ Mạc ở đây, càng nhiều người nhìn thấy
Kiểu Ngữ Tịch mất mặt thì cô ta càng vui vẻ.
Kiều Ngữ Tịch thì lại vô cùng bình tĩnh, trên môi vẫn luôn là độ cong như cũ:" Vậy à, thứ cho tôi hiểu biết hạn hẹp, lại chỉ nhìn ra được mỗi dụng ý như vậy ở trong bức tranh."
Bạch Đường cười khẩy, một tay vén tóc ra sau tai, không chút kiêng dè mà cười nhạo:
"Hoá ra ba cô cũng chỉ dạy cô được có từng ấy.
Không như tôi, ba mẹ tôi luôn dạy tôi phải kiêm tốn, cái gì không biết thì nên chấp nhận để người khác dạy bảo."
Nụ cười trên mặt Kiều Ngữ Tịch không giữ được nữa, người khác có thể nói cô thế nào cô cũng lười quan tâm, nhưng dám nói động đến ba cô thì hẳn là người kia chán sống rồi.