Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng


Mọi người bị câu nói này của cô làm cho tỉnh táo lại, có người lại bắt đầu tâng bốc với ba mẹ Mạc, khen hai người có cô con dâu tốt, đã xinh đẹp còn tài giỏi.

Hai người nghe thấy mà mũi phồng lớn, đến ba Mạc cũng không nhịn được mà nói thêm mấy câu tán dương.
Bạch Đường với Vương Như Ý mắt trừng lớn, như không tin được vào sự thật này.
Kiều Ngữ Tịch được Mạc Hàn giúp lau sạch tay, cô hỏi: "Bạch Đường, cô có thấy mình rất giống con hề nhảy nhót trước mặt người khác không? Đừng mang cái tính tiểu thư cao cao tại thượng của cô ra coi thường người khác.

Ba mẹ cô dạy cô như nào, tôi không hề quan tâm, tôi chỉ cần biết, ba tôi đã dạy tôi nên khiêm tốn, ai cũng là con cưng của ba mẹ, đừng cố tình nhục mạ một con người."
Mạc Hàn vẫy tay một cái, mấy người vệ sĩ gần đó tiền tới:"Lôi hai người này đuổi ra ngoài đi, công khai để những người ngoài kia cũng được nhìn thấy."
Mấy ngừoi vệ sĩ cúi đầu cung kính:"Vâng, thưa ông chủ."
Sau đấy, mọi người ở sảnh tiệc nhìn thấy hai người họ không chút hình tượng bị ném ra ngoài.

Người đưa họ vào cũng sợ liên luy, liền len lén trốn khỏi đó.
Mấy người bên trong phòng khách tâng bốc thêm một chút rồi cùng ba mẹ Mạc ra ngoài bữa tiệc, trong phòng giờ chỉ còn lại Mạc Hàn và Kiều Ngữ Tịch đang ngồi trên sofa.
Mạc Hàn nghiêng người áp sát vào Kiều Ngữ Tịch khiến cô không thể không ngả về phía tay vịn, hơi thở nóng rực của anh quanh quần bên chóp mũi.
"Hoạ sĩ Lila, vẫn biết bạn gái anh tài giỏi, nhưng vẫn không thể ngờ cô ấy lại cho anh nhiều bất ngờ như vậy.

Em nói xem, em còn giấu bất ngờ gì nữa hả?"
Kiều Ngữ Tịch rụt cổ lại, ánh mắt tránh né cái nhìn nóng rực của bạn trai:"Cũng chỉ có chuyện này, là do anh không hỏi mà."
"Vậy là lỗi của anh rồi, anh cần làm gì để chuộc lỗi đây?"
Kiều Ngữ Tịch đang định sảng khoái nói không cần thì trong đầu bỗng loé ra một ý tưởng, cô nhìn thẳng anh, ánh mắt có chút ý cười cùng mong đợi.
"Cũng không phải không có cách, chỉ là anh có đồng ý hay không thôi."
Mạc Hàn cọ cọ nhẹ chóp mũi hai ngừoi với nhau, cưng chiều mà hỏi cô:" Em nói nghe xem là cách gì?"
Kiều Ngữ Tịch hơi vươn tới hôn nhẹ một cái lên môi anh:"Anh làm người mẫu cho em được không?"
Cái hôn chủ động của cô thật sự có thể làm thần hồn anh điên đảo, đây là công khai phạm quy mà.
Anh hỏi lại:" Làm người mẫu thế nào?"
Kiều Ngữ Tịch:"Là kiểu hi sinh cho nghệ thuật, người mẫu khỏa thân đó."
Nói ra được câu này, hai tai Kiều Ngữ Tịch đã đỏ ửng, cổ họng nhuốt nước bọt ực một cái, ánh mắt còn có chút thèm khát.

Ngay từ buổi sáng hôm đó tỉnh dậy, nhìn thấy anh, trong đầu cô vẫn luôn hiện lên dáng người hoàn mỹ cùng đường nhân ngư đốt mắt của anh, ý nghĩ muốn anh làm người mẫu của riêng cô vẫn luôn nhen nhóm trong auy nghĩ.
Mạc Hàn cong môi quyến rũ, hơi thở càng trở lên nóng rực, đôi môi mơn trớn trên môi cô:
"Em đây là thừa nhận bản thân thèm khát cơ thể của anh sao?"
"Anh là của em, em muốn sử dụng đồ của em không được sao.

Em cũng chỉ giữ để xem một mình thôi, không ai được phép nhìn nữa."
Mạc Hàn cười nhẹ một tiếng:"Đúng vậy, anh là của riêng em, em muốn dùng anh sao cũng được."
Vừa nói tay vừa đặt lên cúc áo sơ mi, nhẹ nhàng gảy ra, hai vạt cổ áo hơi hé mở, Kiều Ngữ Tịch vội vàng kéo lại:
"Anh làm cái gì vậy hả, chúng ta vẫn còn đang ở khách sạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui