Ở lại nhà Mạc Hàn mấy ngày, đến ba mươi tết thì ba Kiều cũng có thể nghỉ ngơi trở về, Mạc Hàn cũng giúp cô sắp xếp đồ rồi đưa cô về nhà, ba Kiều giữ anh lại cùng nhau ăn bữa trưa.
Buổi tối, sau bữa cơm tất niên, nhiều gia đình cùng tụ tập ở khoảng sân cỏ phía sau chung cư, vị trí này không bị gió lùa tới, cái lạnh mùa đông cũng bớt khắc nghiệt hơn, trẻ con cùng ngừoi lớn tụ tập lại khá đông.
Kiều Ngữ Tịch xinh đẹp, rất được trẻ con ưa thích, cô lại có nhiều trò vui, bọn trẻ luôn thích quấn lấy cô.
Cô cùng một đám trẻ lôi lôi kéo kéo chạy ra giữa bãi cỏ đốt pháo bồng, từng chùm sáng hắt lên khuôn mặt ngây ngô, nghịch ngợm của từng đứa.
Người lớn ngồi ở phía ngoài, rôm rả trò chuyện, xem đám con trẻ đang náo nhiệt, trên mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Đây là năm đầu tiên Kiều Ngữ Tịch đón tết ở thành phố A, thích thú hơn tết những năm trước rất nhiều.
Những năm trước đó, ăn cơm tất niên xong đám bạn sẽ hò hét kéo cô ra ngoài tụ tập uống rượu, hát hò.
Đến khi gần giây phút chuyển giao, cô sẽ chạy thật nhanh về cho kịp thời gian đếm ngược, cùng đón chào năm mới với ba Kiều, sau đó ba sẽ cho cô một bao lì xì thật dày.
Kiều Ngữ Tịch không thiếu tiền, nhưng tâm ý của người ba, năm nào cô cũng rất mong chờ một màn này, cảm thấy cô vẫn là cô con gái nhỏ ngày nào, luôn được ba cưng chiều.
Tiếng cười vang vọng ra tới tận khu đẳng trước, không ai để ý tới bóng dáng cao lớn của người vừa mới xuất hiện, trên tay cầm lấy điện thoại, ống kính hướng thẳng về khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Ngữ Tịch.
Từng ánh mắt, từng hành động cứ vậy thu trọn vào trong màn hình nhỏ, lưu lại khoảnh khắc bình yên mà hạnh phúc.
Có người lớn nhận ra sự xuất hiện của người lạ, nhưng không liên quan đến mình nên lại quay đi, tiếp tục trò chuyện với mấy người khác, cho đến khi ba Kiều cũng bị thu hút, quay sang nhìn thấy người gần đó, ông kinh ngạc hói:
"Mạc Hàn, con đến khi nào vậy?"
Mạc Hàn cất điện thoại, đi tới lễ phép chào hỏi mọi người rồi mới trả lời:"Con cũng vừa tới ạ, thấy mọi ngừoi đang tập trung nói chuyện nên con mới không đi tới ngắt lời."
Tâm tình ba Kiều hôm nay rất vui vẻ, chỉ tay về phía chiếc ghế trống gần đó: "Đến rồi thì ngồi chơi một lúc đi, đều là người ở đây với nhau, tết nhất càng đông càng vui phải không?"'
Mạc Hàn vâng lời đến ngồi xuống ghế, dáng lưng thẳng tắp, nhìn vào đã biết là người luôn ngồi ở vị trí cao, chỉ cần bất động ngồi đó cũng khiến người khác cảm thấy áp bức trong lồng ngực.
Có ngừoi tò mò hỏi:"Lão Kiều, không giới thiệu một chút sao?"
Ba Kiều cừoi sảng khoái:"Cậu ẩy là bạn trai của Ngữ Tịch nhà tôi."
Trong đám ngừoi ngồi đây còn có vài ba cô gái trẻ, từ lúc Mạc Hàn đi tới, ánh mắt đều rơi xuống người anh, gương mặt bẽn lẽn, vì sắc đẹp của anh mà thoáng xấu hồ.
Biết anh là bạn trai của Kiều Ngữ Tịch, trong lòng tự nhiên thấy mất mát, nhưng lại chỉ biết tự than thở, hiển nhiên trai đẹp đều thuộc về người khác mất rồi.
Mạc Hàn phong thái đĩnh đạc, lại lễ phép, kiến thức đa dạng, ngồi tiếp chuyện với mấy vị phụ huynh này, nhắc đến đề tài nào anh cũng có thể bình luận cùng vài câu, phân tích rất chuẩn xác, khiến nhiều người ngưỡng mộ, ba
Kiều cũng vì vậy mà vô cùng nở mày nở mặt, tâm trạng tốt càng thêm tốt.