Một lúc lâu sau, Kiều Ngữ Tịch mới hết mải mê đùa nghịch với bọn trẻ, ánh mắt nhìn về phía bên này, khuôn mặt bỗng sáng bừng sinh động.
Cô chạy bước nhỏ về phía anh đang ngồi, nghịch ngợm một hồi cũng đã thấm mệt, cô vừa chạy vừa thở hồng hộc.
Mạc Hàn vội vàng đứng dậy đỡ lấy cô, mới khiến cô phanh lại được, cơ thể dựa vào anh làm điểm tựa, ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh.
Ổn định lại được hơi thở, cô hỏi anh:"Sao anh lại tới giờ này?"
Mạc Hàn vén mấy sợi tóc mai mềm mại vướng vào hai bên má cô, giọng trầm ấm mà cưng chiều:"Tới ngắm pháo hoa giao thừa cùng bạn gái nhỏ."
Kiều Ngữ Tịch cười ngọt ngào với anh, nắm bàn tay anh, đan mười ngón tay vào với nhau, cô nói với ba Kiều:
"Con sẽ trở về trước giao thừa."
Mạc Hàn cũng chào hỏi mọi người, hai ngừoi thong thả nắm tay nhau, bước đi chậm chậm, song song, thỉnh thoảng cô quay sang nhìn anh cười nói gì đó, cũng có lúc anh ghé sang, đầu hơi cúi thì thầm cùng với cô, vừa nhẹ nhàng vừa yên bình.
Ba Kiều dõi trông theo bóng hai ngừoi dần đi xa, khoé mắt hơi ướt nhưng môi chưa từng dứt ý cười.
Q
Trời càng về đêm càng lạnh, ban nãy mải đùa nghịch, cả cơ thể đều nóng lên, áo khoác dứt khoát cởi ra để ở gần đó, lúc đi cùng anh lại quên đem theo.
Kiều Ngữ Tịch hơi so vài, thở phù một cái, làn khói trắng mờ ảo cứ vậy bị đẩy ra ngoài.
Mạc Hàn dừng bước chân, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình trùm lên vai cho cô, chiếc áo anh mặc tới đầu gối, vậy mà khóá lên người cô đã gần chớm đến mắt cá chân, hơi ấm còn sót lại của anh quanh quẩn ôm lấy cơ thể, mùi hương của anh còn vương trên áo, tất thảy đều khiến cô mê mẩn.
Trên người anh vẫn là bộ vest lịch lãm như thường ngày, bên trong không còn là áo sơ mi nghiêm túc mà thay vào đó là chiếc áo giữ nhiệt cổ cao tối màu, chỉ có vẻ đẹp trai là không có gì thay đổi.
Hai người lại tiếp tục nắm tay nhau, đi dạo hết một vòng tiểu khu, đến khi quay về tới nhà đã gần đến giao thừa, ba Kiều lại như mọi năm, đã bày sẵn bàn cơm giao thừa, nhưng đặc biệt là trên bàn năm nay có thêm một phong bao lì xì màu đỏ nữa.
Kiều Ngữ Tịch hỏi anh:"Anh không cần về đón giao thừa với ba mẹ sao?"
Mạc Hàn:"Anh ở đây với em qua giao thừa, sau đó sẽ về nhà xông đất, uống rượu mừng cùng cả nhà."
Kiều Ngữ Tịch vui vẻ, kéo anh tới ngồi rồi chỉ chỉ vào phong bao lì xì:"Ba năm nào cũng lì xì cho em, năm nay còn có cả phần của anh nữa kìa."
Mạc Hàn nhìn theo, khoe môi cong cong:"Đã nhiều năm không nhận được lì xì nữa, cảm thấy bản thân thật sự càng ngày càng gần tới tuổi già."
Kiều Ngữ Tịch bĩu môi:" Anh vẫn còn tự biết bản thân mình ra sao, năm nay nhờ có em, anh có thấy mình trẻ ra nhiều tuổi không, đến lì xì cũng có thể nhận."
Mạc Hàn cưng chiều vuốt nhẹ mái tóc cô: "Vậy anh phải cảm ơn bạn gái nhỏ thật tốt rồi."
Ba Kiều đi từ trong phòng ra, điện thoại vẫn đang áp trên tai, khoé môi còn chưa kịp cất giấu nụ cười.
Nhìn thấy hai người đã trở về, ông thoáng sững lại, nhưng rồi khuôn mặt lại trở về trạng thái bình thường, nói thêm mấy câu vào điện thoại rồi tắt máy.
Ba người cũng nhau ăn cơm, cùng nhau đếm ngược trước lúc giao thừa, sau đó cả hai nhận được lì xì từ ba Kiều, khoảnh khắc ấm áp hạnh phúc mà cả đời cũng khó có thể quên được.
Một lúc sau, Mạc Hàn xin phép ra về, Kiều Ngữ Tịch muốn tiễn anh, đêm đã về khuya, Mạc Hàn chỉ cho cô tiễn tới hành lang.
Anh ôm cô một cái thật chặt trước khi đi, rồi lại hôn lên khoé môi cô một cái thật dịu dàng:
"Bé con, chúc mừng năm mới."