Lúc này ba Kiều đã ngồi lại sofa, mắt nhìn vào chương trình đang chiếu trên tivi.
Kiều Ngữ Tịch cũng ngồi xuống gần ba mình.
Ba Kiều thở dài một cái, gọi cô:"Ngữ Tịch à..."
Không đợi ba cô nói hết, cô đã hỏi trước:"Dì Đình có phải là ngừoi tốt không ba?"
Ba Kiều:"Cô ấy rất tốt, rất dịu dàng, đối xử tốt với tất cả mọi người, cũng giàu lòng trắc ẩn."
"Vậy ba có thích dì ấy không?"
Bị con gái hỏi thẳng như vậy, ba Kiều có chút bối rối, cả ngừoi đều là căng thẳng, nhưng vẫn trả lời thật lòng:
"Ba và cô ấy tâm đầu ý hợp, đều thích đối phương."
Kiều Ngữ Tịch thở phào, so với mấy lý do giấu diếm sau lưng rồi lại nói muốn tốt cho cô, cô thích sự thừa nhận thẳng thắn như vậy hơn.
Kiều Ngữ Tịch ôm cánh tay của ba Kiều, đầu dựa vào vai ông:"Vậy ba còn lo lắng điều gì nữa chứ.
Chỉ cần dì ấy là ngừoi tốt và ba cũng thích dì ấy, con mừng cho hai ngừoi còn không kịp."
"Con không trách ba sao?"
Cô thở dài một hơi:"Ba đã hiu quạnh hơn chục năm nay rồi, con biết ba thương con, sợ con có mẹ kế sẽ phải chịu uỷ khuất.
Nhưng con đã lớn, con hiểu được rất nhiều chuyện, con cũng muốn bên cạnh ba có người bầu bạn, nương tựa với nhau.
Dì Đình rất dịu dàng, lại biết chăm sóc ngừoi khác, có dì ấy bên cạnh ba, con cũng yên tâm hơn."
"Ba cảm ơn con."
"Không đầu, con mới là ngừoi nên cảm ơn ba.
Ba hi sinh vì con nhiều quá rồi."
Hai ba con dựa vào nhau như vậy mà không để ý thấy Lê Đình đã đứng phía ngoài phòng khách từ bao giờ, nghe hết những lời hai ba con đã nói, khoé mắt hơi phiếm hồng.
Ăn tối xong xuôi, Kiều Ngữ Tịch trốn ngay vào phòng, để không gian riêng tư cho hai người.
Cô lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Mạc Hàn liền trả lời lại.
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại đã đổ chuông, cô vui vẻ như đứa trẻ con vội bắt máy.
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười trẩm thấp của ngừoi đàn ông: "Bạn gái anh có chuyện gì vui sao?"
Kiều Ngữ Tịch hào hứng kể lại cho anh chuyện ba cô với Lê Đình, ngừoi bên kia kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của cô.
Đợi đến khi cô dừng lại, họng cũng có chút khô, phải uống thêm chút nước mới có thể nhuận họng được.
Mạc Hàn nói sang với giọng điệu tiếc nuối:"Vui như vậy sao em không gọi anh tới, anh cũng muốn ăn đồ ăn ngon.
Tối nay bị đám bạn lôi kéo tụ tập, rượu uống thì nhiều, đồ ăn cũng không thấy vừa miệng."
Kiều Ngữ Tịch hỏi lại:" Anh đã say chưa?"
Lại nghe thấy giọng điệu có chút làm nũng của ngừoi đàn ông:"Hình như có chút chút rồi."
"Anh đang ở đâu, em tới đón anh."
Mạc Hàn nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ tối, không quá muộn, vậy nên báo địa chỉ với cô.
Kiều Ngữ Tịch thay đồ ấm, cầm chìa khóa đi ra ngoài:"Dì Đình ở lại chơi, con ra ngoài một lúc đây ạ."
Ba Kiều gọi với theo:"Tối rồi, lái xe cẩn thận đó."
"Con biết rồi ạ."
Kiều Ngữ Tịch lon ton chạy ra ngoài, lái xe đến địa chỉ mà Mạc Hàn đã báo, đôi co một hồi, cuối cùng lại là Mạc Hàn đưa cô về nhà rồi lại gọi tài xế đến đón.
Giờ mới biết, có tình yêu vào ai cũng đều không bình thường như vậy.
Phía bên này vui vẻ, hòà hợp là vậy, còn bên phía nhà hoi Bạch, cả không gian bao trùm trong ngột ngạt, không có một chút náo nhiệt nào giống với ngày tết cả.
Ông Bạch nghiến răng nghiến lợi, tức tối nhốt Bạch Đường và
Bạch Như Ý lại, không cho ra khỏi nhà.