Ông Bạch đi đi lại lại trong nhà, chốc chốc lại kiểm tra tình hình công ty, chưa bao giờ ông ta lại thấy tết đến căng thẳng và kéo dài như vậy.
Cứ thế cho đến khi kỳ nghĩ lễ kết thúc, ônh ta chuyển từ đi vòng quanh nhà giờ thành đi vòng quanh văn phòng.
Tới khi các tin xấu dồn dập kéo đến, từng nhà đầu tư rút vốn, những khoản nợ cũ nợ mới đè hết lên đầu ông ta, không một ai muốn buông tha, ông ta ngồi phịch xuống ghế, biết lần này ông ta xong đời rồi.
Ông ta tức tối lao về nhà, tát cho Bạch Đường một cái ngã lăn ra đất, khoé miệng rớm rỉ máu, mắt cô ta đỏ hoe, từng giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế lăn xuống.
Vương Như Ý nghe thấy tiếng động cũng chạy ra, không khác gì Bạch Đường, cũng bị ăn trọn một cái tát như trời giáng.
Ông ta nhìn người vợ và con gái vốn được ông ta yêu thương, chiều chuộng đến mức không phân biệt được trời cao đất dày này, trong mắt ngùn ngụt lên tức giận.
Càng giận hơn khi nhìn về phía Vương Như Ý, tất cả là tại bà ta không quản giáo nghiêm được đứa con riêng kia, không khó để tìm ra được thông tin, là do bên phía tập đoàn nhà họ Mạc đánh tiếng, nếu không, sao có thể nhanh như vậy đánh đồ hết tâm huyết của ông ta.
Nếu không phải vì bà ta sinh cho ông ta được một thằng con trai, ông ta đã đuổi Vương Như Ý ra khỏi nhà họ
Bạch rồi.
Phía bên kia, Mạc Hàn cũng trở lại làm việc, anh gọi trợ lý vào dặn dò mấy việc.
Sau một lúc đi ra ngoài, trợ lý đã quay lại báo cáo, Mạc Hàn nhướng mày:
"Nhanh vậy sao?"
"Không có, em đang định tìm tài liệu về công ty nhà họ Bạch, nhưng có người đã nhanh chân hơn sếp, sớm xử lý nhà họ Bạch rồi."
Mạc Hàn có chút kinh ngạc:"Là ai làm?"
Trợ lý ho nhẹ một cái, có chút ý cười:" Là ba anh.
Nghe nói hôm nay vừa đến giờ làm việc, bên đó đã dồn dập nhận được tin các đối tác muốn rút vốn, nhiều công ty đòi nợ dồn dập.
Có người nói là ba anh đã bóng gió, có người bắt nạt con dâu bảo bối của ông, như thế khác gì không nề mặt ông."
Những người ở đó truyền tai nhau, có ai không phải là cáo già chứ, chọn bên nào, chẳng phải rõ như ban ngày sao, vậy nên lần lượt muốn kéo xa quan hệ với nhà họ Bạch nhỏ bé, không muốn bản thân liên luy.
Ánh mắt Mạc Hàn tối sẩm xuống hẳn là có chút không vui:"Cậu đi ra ngoài đi."
Ba nhà anh lần này lại nhanh tay như vậy, không để không gian cho con trai phát huy.
Anh lấy điện thoại, nhắn tin gửi cho ba mình.
(Cảm ơn ba)
Ba anh trả lời lại luôn:[ Cũng không phải giúp con, con cảm ơn cái gì)
( Cảm ơn ba lấy mất cơ hội thể hiện của con trai đó]
Ba Mạc:[ Vậy thì khỏi, ba nhanh tay chống lưng cho con dâu nên vợ ba rất vui vẻ, ai đó buồn bực ba không có ý định quan tâm]
Mạc Hàn lắc đầu cười bất lực, ba ruột mẹ ruột đúng là một cặp trời sinh mà.
Nhưng dù sao bên đó cũng có mẹ ruột của Kiều Ngữ Tịch, anh cũng nên hỏi ý kiến cô một câu, xem có giữ lại cho họ một con đường không.
Thư ký gọi tới báo cáo: "Có một người tự xưng là giám đốc Bạch muốn gặp sếp."
Mạc Hàn thẳng thừng từ chối:"Không gặp."
Trước khi nghe được ý kiến của Kiều Ngữ Tịch, anh sẽ không nói chuyện với nhà họ Bạch dù nửa câu.
Sau đó ông ta có tìm tới mấy lần nữa nhưng đều nhận được đáp án tương tự nhau, Mạc tổng từ chối gặp.
Mỗi lần như vậy, ông ta lại về trút giận lên Vương Như Ý và Bạch Đường.
Cả nhà họ Bạch từ trong ra ngoài đều gà bay chó sủa.