Hôm nay là ngày vui trọng đại của nhị thiếu gia nhà họ Tống và tam tiểu thư nhà họ Cố.
Nửa năm trước, đại thiếu gia của nhà họ Tống lấy vợ khiến cho biết bao người phải ghen tị.
Mười dặm hồng trang, đội ngũ đón dâu trải dài từ đầu phố đến cuối phố, cây cối trong thành được treo đầy lụa đỏ, cảnh tượng này phải nói là trước đây chưa từng có.
Vì thế, hôn lễ giữa hai nhà Tống Cố diễn ra vào hôm nay đã trở thành sự kiện lớn được cả thành Lương Châu mong đợi trong khoảng thời gian gần đây.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ rằng đại hôn mà người người nhà nhà chờ mong ngày hôm nay lại tồi tàn đến như vậy.
Không có mười dặm hồng trang, cũng không có cây cối treo đầy lụa đỏ, càng không có đội ngũ đón dâu hoành tráng.
Trong viện của nhà họ Tống chỉ có vài chiếc đèn lồng đỏ treo rải rác trên cao, trông thật hoang tàn thê lương.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng và chết lặng.
Nói đến nhà họ Tống và nhà họ Cố, đây chính là những gia tộc lớn số một số hai của thành Lương Châu, nhưng cái hôn lễ này chuẩn bị cũng quá qua loa rồi!
Tuy nhiên, ngẫm lại chuyện lùm xùm mà nhị thiếu gia nhà họ Tống đã gây ra trong đoạn thời gian trước, mọi người cũng hiểu được phần nào.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê…”
“Chờ đã!”
Tống Nguyên Tu đột nhiên cất tiếng, chất giọng lạnh như băng của hắn không hoà hợp với bầu không khí lúc này một chút nào.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Cố Chỉ Lạc siết chặt lại, cơ thể gầy gò cô đơn của nàng trở nên cứng ngắc từng chút một theo từng từ mà Tống Nguyên Tu thốt ra.
“Cố Chỉ Lạc, đừng quên lời hứa của muội.
Sau khi bái đường xong, muội phải thả Hy Nhi ra.”
“A Tu! Con đang làm cái gì vậy? Thật là hồ đồ mà!”
Sắc mặt của hai người lớn trong nhà họ Tống xanh lét, vẻ mặt vốn không vui của hai người giờ phút này lại càng khó coi hơn.
Tống phu nhân vỗ bàn một cái.
“Tiếp tục!”
“Phu thê…”
“Đợi một chút!”
Lần này là Cố Chỉ Lạc lên tiếng cắt ngang.
Trước mắt mọi người, nàng từ từ kéo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đầy tinh xảo và hút hồn.
Xung quanh ồ lên những tiếng cảm thán, ngay cả Tống Nguyên Tu cũng thẫn thờ.
Hắn và Cố Chỉ Lạc đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, hắn đã quá quen với bộ dạng dưới lớp trang phục đàn ông rộng thùng thình của nàng.
Nay nàng khoác trên mình bộ váy cưới màu đỏ thẫm với nét đẹp duyên dáng yêu kiều, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy trong đời cho nên khó tránh khỏi ánh mắt loé lên.
“Tống Nguyên Tu.”
Cố Chỉ Lạc nhìn thẳng vào Tống Nguyên Tu, trong đôi mắt trong veo của nàng lộ ra tia hy vọng phức tạp cuối cùng.
“Có phải là… huynh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy muội phải không?”
Giọng nói của nàng thống khổ vô cùng, chất chứa nỗi bất lực không sao tả xiết, dù đã biết trước câu trả lời từ lâu nhưng nàng vẫn muốn một đáp án rõ ràng lần cuối này nữa thôi.
Ai có thể nghĩ đến mối hôn sự mà nàng đã chờ đợi mong ngóng trong suốt hơn mười năm qua lại được hắn đồng ý chỉ vì mục đích cứu người con gái mà hắn yêu thương đâu chứ.
“Phải, từ nhỏ cho đến lớn, huynh luôn xem muội như muội muội của mình.
Người mà huynh muốn lấy cũng chỉ có Hy Nhi mà thôi.”
Giọng nói hữu lực vang cao của Tống Nguyên Tu khiến cho mọi người tại hiện trường đều sửng sốt.
Trong phút chốc, những ánh mắt đổ dồn về phía Cố Chỉ Lạc đều mang theo vẻ đồng tình và thương hại.
Còn hai người lớn của nhà họ Tống thì tức giận đến mức muốn ngất ngay tại chỗ.
“Được rồi.”
Cố Chỉ Lạc cúi đầu xuống, nàng mím môi, hai tay nắm thật chặt.
“Tống Nguyên Tu, muội sẽ cho huynh một cơ hội.
Nếu như huynh có thể bắn trúng được hồng tâm chỉ bằng một mũi tên thì muội sẽ thành toàn cho huynh.”
Trong sân viện, Cố Chỉ Lạc chỉ tay về phía trước, Tống Nguyên Tu nhìn theo hướng tay của nàng.
Khi trông thấy miếng ngọc bội nằm ở hồng tâm, sắc mặt của hắn ngay lập tức thay đổi.
“Ý muội là gì?”
Cố Chỉ Lạc không nhìn hắn, nàng chỉ buồn rầu nhìn miếng ngọc bội kia, giọng nói dần dần trở nên run rẩy.
“Đây là tín vật đính ước của chúng ta.
Nếu như huynh có thể bắn trúng nó chỉ bằng một mũi tên… thì tín vật đính ước sẽ bị phá huỷ, hôn ước của chúng ta cũng sẽ được giải trừ.”
Vừa dứt lời, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Huynh yên tâm, sau khi hôn ước của chúng ta chấm dứt, Mục Hy Nhi cũng sẽ hoàn hảo không tổn hao gì trở lại bên cạnh huynh.”
Vút~!
Cuối cùng, Tống Nguyên Tu đã thành công bắn trúng hồng tâm chỉ bằng một mũi tên, miếng ngọc bội vỡ tan tành, vang lên một tiếng kêu thanh thuý rồi rơi xuống đất, không chỉ miếng ngọc, còn có một thứ khác cũng đã vỡ tan thành từng mảnh, đó chính là trái tim đã yêu nhiều năm của Cố Chỉ Lạc.
Miếng ngọc bội đã không còn, giống như trái tim vỡ vụn của nàng cũng không thể hàn gắn lại được nữa.
Khi Mục Hy Nhi xuất hiện trong bộ váy cưới màu đỏ, Tống Nguyên Tu đã sững sờ một lúc lâu.
Hắn vô thức liếc nhìn Cố Chỉ Lạc rồi vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Mục Hy Nhi.
“Hy Nhi, nàng có sao không? Bọn họ có làm tổn thương nàng không?”
“Không, chẳng thiếu một sợi tóc nào cả.”
Cố Chỉ Lạc thay Mục Hy Nhi trả lời câu hỏi này.
Nàng bước về phía hai người họ, đặt chiếc khăn trùm đầu màu đỏ vào lòng bàn tay của Mục Hy Nhi, sau đó nàng cởi bỏ từng lớp váy cưới màu đỏ ra ngay trước mặt của tất cả mọi người.
“Lạc Lạc, con đang làm cái gì thế? Đứa bé ngốc nghếch này, tại sao con lại ngốc như vậy hả?”
Tống phu nhân vội vã chạy tới ôm lấy Cố Chỉ Lạc đã rơi lệ đầy mặt chẳng biết từ lúc nào.
Bà cực kì đau lòng, đến nỗi cũng bật khóc theo.
Cố Chỉ Lạc đẩy bà ra, quay người lại thì thấy Cố Chi Phong và Mộ Dung Vân đang hớt hải chạy từ cổng lớn vào, toàn thân nàng run lên, nàng không thể chịu đựng nổi nữa.
“Lạc Lạc!”
Mộ Dung Vân lắc mình một cái đã đỡ được thân thể của nàng, chàng đau lòng bế nàng lên.
Cố Chỉ Lạc rúc người vào trong ngực chàng, nhắm mắt lại, nơi khoé miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
“Đáng giá sao?”
“Đáng giá, dây dưa nhiều năm như vậy, có lẽ cũng nên kết thúc hoàn toàn rồi.
Vương gia, lời hứa của ngài… có còn tính không?”
“Đối với nàng thì luôn luôn tính.”
Tống Nguyên Tu đi tới chặn đường của hai người lại, nhìn Cố Chỉ Lạc đang ngoan ngoãn nép vào vòng tay của Mộ Dung Vân, sắc mặt của hắn rất khó coi.
Nhưng khi trông thấy vệt máu trên khoé miệng của nàng, hắn ngay lập tức cả kinh.
“Lạc Lạc, muội….”
Bốp!
Tống Nguyên Tu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Cố Chi Phong túm lấy cổ áo và đấm cho một quyền thật nặng.
Tống Nguyên Tu bị đánh ngã xuống đất, Mộ Dung Vân chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái rồi ôm Cố Chỉ Lạc nhanh chóng rời đi.
“Lạc….”
Bốp!
Cố Chi Phong lại đấm cho hắn ta một cái nữa, y nắm lấy cổ áo hắn ta không buông, cau mày, nghiến răng, vẻ mặt vô cùng hung tợn.
“Không cho phép ngươi gọi tên của muội ấy, ngươi không xứng! Tống Nguyên Tu, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho muội muội của ta không sao, nếu không, ta nhất định sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
“Huynh… huynh nói vậy là có ý gì? Lạc Lạc bị làm sao vậy?”
“Làm sao ư? Ngươi thật sự cho rằng người đã cứu ngươi lúc trước là Mục Hy Nhi sao? Để ta nói cho ngươi biết, Tống Nguyên Tu, nếu không phải vì Lạc Lạc thì đôi nam nữ chó má các ngươi, một người ta cũng không buông tha đâu!”
Ngươi thật sự cho rằng người đã cứu ngươi lúc trước là Mục Hy Nhi sao….
Tống Nguyên Tu vừa đứng lên được lại lảo đảo té ngã, hắn quay lại nhìn Mục Hy Nhi bằng vẻ mặt khó tin.
“Mục Hy Nhi, ý của huynh ấy… là sao chứ?”
Mục Hy Nhi ném chiếc khăn trùm đầu xuống rồi vội chạy tới đỡ hắn dậy.
“Nguyên Tu ca ca, chàng đừng nghe bọn họ nói bậy, chúng ta vất vả lắm mới chờ được đến ngày này.
Giờ lành sắp qua rồi, chúng ta mau tranh thủ bái đường thôi!”
Rầm!
Tống lão gia nổi giận lôi đình, trực tiếp lật bàn lên.
“Đồ vô liêm sỉ! Người đâu? Mau nhốt nhị thiếu gia lại cho ta! Không có mệnh lệnh của ta thì không ai được phép thả nó ra ngoài!”
Mọi người ai nấy đều thổn thức, ngày vui trọng đại của hai nhà Tống Cố lại kết thúc theo cách như vậy, ô hô thương thay..