Nhà họ Tống là một trong những gia tộc lớn nhất tại thành Lương Châu này, việc kinh doanh trải rộng khắp thiên hạ; còn nhà họ Cố thì điều hành tiêu cục*, đây chính là tiêu cục có quy mô lớn nhất ở thành Lương Châu, không chỉ có thanh danh tốt, mà cái bảng hiệu được treo ngoài cửa chính kia còn được đương kim thánh thượng đích thân viết đấy.
*Đầu đời Thanh, bảo tiêu từ cá thể chuyển sang tập thể, đó chính là tiêu cục.
Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, tài sản; khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người được tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu.
Nhị thiếu gia Tống Nguyên Tu của nhà họ Tống và tam tiểu thư Cố Chỉ Lạc của nhà họ Cố quen biết từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, từ khi ra đời đã được định sẵn hôn sự với nhau rồi.
Tống Nguyên Tu và Cố Chỉ Lạc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ có điều Tống Nguyên Tu ra đời sớm hơn Cố Chỉ Lạc hai canh giờ.
Hai người đã ở cùng nhau từ khi còn là những đứa bé chưa dứt sữa mẹ.
Thuở nhỏ, Tống Nguyên Tu là một tên nhóc lưu manh, là bá chủ một phương trên khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Lương Châu.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, đáng tiếc, chưa được bao lâu thì hắn đã lâm vào bệnh nặng, kể từ đó thân thể của hắn cũng suy yếu hẳn đi.
Do vậy nên hắn đã để mắt đến Cố Chỉ Lạc – người được sinh ra trong tiêu cục và từ nhỏ đã được đào tạo một thân công phu tuyệt hảo.
Hắn đi đến đâu cũng mang nàng theo, hai người tựa như hình với bóng không thể tách rời.
Năm tám tuổi, Tống Nguyên Tu đánh nhau với người ta, đánh tới nỗi cha mẹ của đối phương cũng không nhận ra.
Kết quả là, đối phương dẫn hai con chó ra đuổi cắn hắn.
Cố Chỉ Lạc đã ôm một cây gậy còn dày gấp đôi cánh tay nhỏ bé của nàng để đuổi con chó đi, nàng kéo theo hắn chạy trốn qua hai con phố, cánh tay bị chó cắn tới mức máu thịt be bét cả ra.
Năm chín tuổi, Tống Nguyên Tu đã làm vỡ chiếc bình hoa mà Tống lão gia yêu thích nhất nên đã bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm.
Khi đó, Cố Chỉ Lạc đã trèo tường lẻn vào phủ nhà họ Tống lúc nửa đêm, dưới sự giúp đỡ của Tống phu nhân, nàng đã thành công lấy trộm chìa khoá và giải cứu Tống Nguyên Tu ra ngoài.
Trong lúc trèo tường, nàng đã từng bị ngã xuýt chết.
Năm mười một tuổi, Tống Nguyên Tu phải đi theo tiêu sư của nhà họ Cố để hộ tống hàng hoá.
Trên đường đi, đội ngũ tiêu sư bị bọn thổ phỉ tập kích, Cố Chỉ Lạc đã ra lệnh cho tất cả mọi người bảo vệ Tống Nguyên Tu.
Sau cùng, tất cả tài sản đều bị cướp đoạt hết, tiêu cục đã phải gánh chịu tổn thất nghiêm trọng, Cố Chỉ Lạc bị Cố lão gia nhốt trong từ đường tổ tiên nửa tháng.
Năm mười hai tuổi, Tống Nguyên Tu đã chọc phải một tên cướp bên ngoài thành, hắn đã bị người ta trói tay trói chân treo trên cao hai ngày, là Cố Chỉ Lạc đã mang theo huynh đệ trong tiêu cục đánh thẳng lên hang ổ của bọn thổ phỉ trên núi.
Mười ba tuổi, Tống Nguyên Tu đi vào thanh lâu chơi, vì giành giật một thẻ bài mà đánh nhau với cháu ngoại trai của Thừa tướng, cũng là Cố Chỉ Lạc đã ra tay đánh trọng thương người ta.
Cuối cùng, hai nhà Tống Cố đã phải đồng thời ra mặt cầu xin quan cao mới giải quyết được chuyện này.
Mười bốn tuổi, không biết Tống Nguyên Tu nghe được từ đâu nói rằng ở trên núi cao có một vị thần tiên đang trú ngụ, trong tay ngài ấy sở hữu linh đan diệu dược, có thể cứu người đã chết sống lại, còn có thể giúp cường thân kiện thể.
Hắn bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại khăng khăng muốn đi tìm, Cố Chỉ Lạc chỉ đành đồng hành cùng hắn băng qua phân nửa nước Lượng.
Đến cuối cùng, cũng là do đại thiếu gia của nhà họ Cố – Cố Chi Phong đã mang hai con người túng quẫn đến độ phải cạp đất mà ăn này trở về nhà.
Hằng hà sa số việc làm vô sỉ của Tống Nguyên Tu khiến cho nhà họ Tống huyên náo đến nỗi gà chó không yên.
Hai người lớn trong nhà họ Tống bàn bạc với nhau, sau khi Cố Chỉ Lạc vừa đón xong sinh thần mười lăm tuổi của mình thì bọn họ đã ngay lập tức mang theo sính lễ hậu hĩnh, dẫn người đến tận cửa để cầu thân.
Bọn họ cảm thấy… nếu con trai nhà mình cưới vợ rồi thì sẽ kiềm chế bớt tính tình của bản thân lại, dù sao hai nhà cũng đã đính ước với nhau từ lâu, mối hôn sự này sớm muộn gì cũng sẽ diễn ra.
Kết quả là, khi hai nhà đang vui vẻ nói chuyện với nhau thì Tống Nguyên Tu đã tức giận lật bàn ngay tại chỗ.
“Trong mắt con, Lạc Lạc là muội muội ruột thịt của mình, làm sao con có thể lấy muội ấy được? Mọi người đừng hòng kiểm soát cuộc sống của con nữa!”
Sau câu nói ngang tàng ấy, Tống Nguyên Tu đã trực tiếp bỏ chạy ra ngoài.
Hai lão gia của hai nhà Tống Cố choáng váng không thôi, tình hình này có vẻ khó lòng vãn hồi được.
Đến khi đó, Cố Chỉ Lạc mới biết được hoá ra người mà từ nhỏ đến lớn nàng luôn xem là chồng của mình lại chỉ xem nàng như muội muội, từ trước tới giờ hắn chưa hề có ý định sẽ lấy nàng làm vợ..