Sau khi Tống Nguyên Tu từ chối mối hôn sự này, Cố Chỉ Lạc đã tự giam mình trong phòng không chịu ra ngoài.
Nàng không mở cửa cho bất kỳ ai, thẳng đến ngày thứ ba, đại ca Cố Chi Phong đã đi ra ngoài hộ tống hàng hoá hơn ba tháng trời của nàng trở về nhà.
“Lạc Lạc, mở cửa ra đi, huynh là đại ca của muội đây.”
Trong nhà họ Cố, người mà Cố Chỉ Lạc thích nhất chính là đại ca Cố Chi Phong.
Vừa nghe thấy giọng nói của y, nàng đã vội vã chạy ra mở cửa.
“Đại ca, sao huynh lại về rồi?”
Cố Chỉ Lạc nhào vào vòng tay của Cố Chi Phong, những nỗi uất ức chất chứa trong mấy ngày qua của nàng ngay lập tức bùng nổ khi vừa nhìn thấy Cố Chi Phong.
Nàng oà khóc lên như một đứa trẻ, hai mắt nhoè đi vì đẫm lệ, mếu máo đáng thương vô cùng.
“Đại ca, Tống Nguyên Tu không muốn lấy muội, đã thế còn làm cha của chúng ta tức tới nỗi sinh bệnh luôn.
Huynh mau đi đánh huynh ấy đi, nhưng đừng đánh huynh ấy bị thương nhé, đừng đánh vào mặt, chỉ cần đạp mông huynh ấy vài cái là được.”
Cố Chi Phong đau lòng lau nước mắt giúp nàng.
“Được rồi, đại ca sẽ giúp muội đánh hắn ta.
Lạc Lạc ngoan, nín đi nhé, muội xem ai tới đây này?”
Cố Chi Phong nắm lấy bả vai nàng và xoay người nàng lại, Cố Chỉ Lạc ngước đôi mắt đỏ ửng lên, khi đối diện với khuôn mặt đang nở nụ cười đầy ẩn ý của người nọ, nàng đã sửng sốt trong phút chốc.
Một hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
“Ngươi… ngươi là Mộ Dung Vân phải không?”
Cốp!
Cố Chi Phong gõ vào đầu nàng một cái.
“Lạc Lạc, không được vô lễ, bây giờ ngài ấy là Vân Dương Vương đấy.”
Cố Chỉ Lạc che đầu lại, thành thật gọi một tiếng: “Vương gia.”
Lần đầu tiên Cố Chỉ Lạc nhìn thấy Mộ Dung Vân là vào ba năm trước.
Cố lão gia là một người thầy rất nổi danh, khi còn trẻ, ông là một cao thủ bất khả chiến bại, võ công vang danh khắp thiên hạ nên có rất nhiều người vì ngưỡng mộ mà tìm đến đây.
Mộ Dung Vân được lão Vương gia gửi đến đây để học võ công, nhưng mà hình như chỉ ở đây có nửa năm thôi, sau nửa năm thì rời đi.
Nàng nghe người ta nói trong tiêu cục có một Vương gia mới đến nên đã tò mò nhìn nhiều hơn một chút, nhưng hai người cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với nhau lần nào.
Chát!
“Gì mà ba năm trước chứ? Từ nhỏ Vương gia đã học võ công ở đây rồi, mới rời đi vào ba năm trước thôi.
Ngày nào muội cũng chạy sang phủ nhà họ Tống, cả ngày có nhìn thấy bóng dáng đâu, con mắt cứ dán hết lên người tên khốn Tống Nguyên Tu kia, còn biết được ai với ai nữa đâu nhỉ?”
Nghe Cố Chỉ Lạc nhắc đến chuyện ba năm trước, Cố Chi Phong thẳng thừng đập tay lên ót nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi răn đe.
Cố Chỉ Lạc biết rõ y rất ghét bỏ Tống Nguyên Tu nên cũng không dám nói gì thêm, cuối cùng vẫn là Mộ Dung Vân giúp nàng giải vây.
“Sư huynh, huynh vừa trở về nhà, mau đi thăm sư phụ đi.”
“Ngài không đi sao?”
“Ta còn có việc phải làm, có gì tối ta sẽ uống vài ly với ông ấy sau.”.