Mục Hy Nhi bị Mộ Dung Vân đưa vào Đại Lý Tự, Tống Nguyên Tu đã đến Cố phủ cầu xin Cố Chỉ Lạc, nhưng Cố Chỉ Lạc lại bảo hắn cứ trực tiếp đến tìm Mộ Dung Vân.
Tống Nguyên Tu quấy rầy nàng tổng cộng ba ngày trời.
“Muội và Mộ Dung Vân có quan hệ gì mà hắn ta lại quan tâm muội đến thế? Cố Chỉ Lạc, muội thích hắn ta cho nên bây giờ không chịu lấy huynh nữa phải không?”
Hắn quấn lấy nàng ba ngày chỉ để hỏi đi hỏi lại một vấn đề giống nhau, Cố Chỉ Lạc thấy mà phát phiền.
Vừa hay nhị tỷ của nàng có dịp về nhà mẹ đẻ nên nàng trực tiếp trốn vào phòng của nhị tỷ luôn.
Nhị tỷ Cố Chỉ Khê ở nhà chồng đã nghe qua về chuyện của hai người, tỷ ấy giấu Cố Chỉ Lạc cho Tống Nguyên Tu một trận thừa sống thiếu chết rồi sai người tống cổ hắn ra khỏi nhà họ Cố.
Mộ Dung Vân hỏi Cố Chỉ Lạc có còn muốn lấy Tống Nguyên Tu nữa không, Cố Chỉ Lạc đã trả lời rằng không biết, chỉ có điều là nàng vẫn không cam lòng, không cam lòng tình cảm nhiều năm như vậy tự dưng vô duyên vô cớ bị vứt bỏ, rõ ràng Tống Nguyên Tu đã từng đối xử rất tốt với nàng cơ mà.
Nàng không biết vì sao Tống Nguyên Tu lại thay đổi, càng không biết tại sao Tống Nguyên Tu lại vì Mục Hy Nhi mà bỏ rơi nàng.
Huống hồ gì năm đó, hắn cũng đã từng oán trách người phụ nữ kia.
Mộ Dung Vân nói chàng có một biện pháp, đây có thể là cơ hội lựa chọn cuối cùng của hai người.
Cố Chỉ Lạc bảo với Tống Nguyên Tu rằng chỉ cần Tống Nguyên Tu chịu cưới nàng thì nàng có thể nói với Mộ Dung Vân thả Mục Hy Nhi đi.
Nếu như Tống Nguyên Tu không cắt ngang câu nói “phu thê giao bái” kia thì Cố Chỉ Lạc thật sự sẽ cưới hắn.
Nếu như hắn không bắn trúng miếng ngọc bội đính ước của hai người chỉ bằng một mũi tên thì nàng cũng sẽ lấy hắn.
Tuy đây là biện pháp của Mộ Dung Vân nhưng Cố Chỉ Lạc cũng đã cho Tống Nguyên Tu ba cơ hội rồi.
Thế nhưng tất cả đều đã bị chính tay hắn bóp chết, tựa như miếng ngọc bội đã vỡ nát kia, chẳng thể nào trở nên nguyên vẹn được nữa.
Vì vậy, Cố Chỉ Lạc đã quyết định hoàn toàn buông tay.
Cuối cùng, nàng muốn hoàn thành lời hứa với Tống Nguyên Tu, trả Mục Hy Nhi lại cho hắn, xem như là thành toàn cho hai người họ, cũng coi như là đặt một dấu chấm hết cho tình cảm nhiều năm qua của nàng và Tống Nguyên Tu.
Mộ Dung Vân đã hứa rằng sẽ thả Mục Hy Nhi đi, nhưng chàng còn có một điều kiện, đó là nếu như cuối cùng Tống Nguyên Tu vẫn lựa chọn Mục Hy Nhi thì Cố Chỉ Lạc sẽ phải cưới Mộ Dung Vân chàng đây.
Cố Chỉ Lạc đồng ý, nàng thành toàn cho Tống Nguyên Tu, cũng là thành toàn cho chính mình.
Đại ca đã kể cho nàng biết, năm đó người chống lưng cho nhà họ Cố chính là Vân Dương Vương Mộ Dung Vân.
Mộ Dung Vân nói với nàng rằng khi đó, chàng rời khỏi tiêu cục là do nghe tin nàng và Tống Nguyên Tu sẽ thành thân.
Còn hôm nay, chàng trở lại tiêu cục là vì nghe nói Tống Nguyên Tu đã từ chối mối hôn sự này.
Cho nên, chàng quyết định quay về, bởi vì chàng đã chờ đợi nàng trong rất nhiều năm rồi.
Đại ca của nàng đã từng bảo rằng: Nếu không thể chờ được người mà mình lưỡng tình tương duyệt* thì việc chọn người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc chọn người mình yêu.
*Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦): mối quan hệ song phương đều có tình cảm với nhau.
Cố Chỉ Lạc cảm thấy câu nói này rất đúng, vì thế, nàng quyết định sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để cố gắng yêu thương Mộ Dung Vân cho thật tốt..