Chương 14: Lốp dự phòng
Trước mặt Ngô Thanh Việt và Cố Tâm Tình, Tần Yên thân thiết quan tâm Tần Khả được hai phút.
Vẻ mặt chân thành cứ như tới thăm cô em gái mắc bệnh nan y.
Trong lòng Tần Khả không một gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn an tĩnh như trước, cũng may trước kia tính cô cũng không thích nói chuyện, cho nên dù Tần Yên diễn rất sâu nhưng cũng không ai phát hiện có gì khác lạ.
Thẳng đến khi Ngô Thanh Việt không nhìn tiếp nổi nữa.
“Tần Yên, bớt nói chút đi, để em gái em nghỉ ngơi.”
“...”
Tần Yên đang quay lưng lại với Ngô Thanh Việt, thân người chợt sững lại. Cô đố kỵ liếc mắt nhìn Tần Khả.
Lũ con trai chỉ biết nhìn mặt thì không nói, đằng này ngay đến cả Ngô Thanh Việt tối đó sau khi xem Tần Khả nhảy xong, độ hảo cảm cũng tăng lên thấy rõ, mấy lần còn hỏi thăm Tần Yên về dự tính của Tần Khả trong tương lai.
Lần này nếu không phải Ngô Thanh Việt chủ động nói muốn tới thăm Tần Khả, cô cũng không thèm tới cái phòng y tế đầy mùi khó ngửi này đâu.
Thầm trù rủa mấy câu, trên mặt Tần Yên vẫn là nụ cười ôn hòa, lấy tay lau vết nước nơi khóe mắt.
“Là em lo quá, không để ý mình nói quá nhiều, Tiểu Khả, em sẽ không ghét chị lải nhải đấy chứ?”
Tần Khả lắc đầu.
“Không đâu chị.”
Ngô Thanh Việt chen vào, “Tần Khả, thầy nghe bác sĩ phòng y tế nói, sức đề kháng với miễn dịch của em hơi kém, da còn thuộc loại mẫn cảm dễ bị tia tử ngoại làm bị thương, sao không nói trước với giáo viên?”
Tần Khả áy náy ngẩng đầu.
“Em xin lỗi, thầy Ngô, em mang tới phiền phức cho thầy rồi. Em chỉ không muốn coi bản thân mình khác biệt, vốn tưởng có thể trụ được đi hết đoạn đường... thật sự không ngờ bản thân lại yếu kém như vậy.”
Trong mắt Ngô Thanh Việt lộ ra vẻ tán thưởng.
“Mấy cô bé mạnh mẽ như em, lúc nào cũng hiếu thắng, hiếu thắng là tốt, nhưng điều kiện thân thể nhiều khi cũng là yếu tố quyết định bẩm sinh, cố cậy mạnh thì không được.”
Ngô Thanh Việt trầm ngâm giây lát.
Lúc trước anh vẫn luôn chưa ra quyết định, nhưng sau khi nghe lời Tần Khả vừa nói, rốt cuộc cũng quyết.
“Vậy đi,” Anh quay sang nhìn Tần Yên, “Tần Yên, không phải ban văn nghệ các em vào tháng huấn luyện quân sự mỗi năm đều có một tổ phụ trách việc vẽ báo mỗi ngày sao?”
Vừa nghe tới đây, trong lòng Tần Yên thoáng chột dạ, biểu cảm trên mặt suýt thì không giữ được.
“Chuyện này, đúng là có tổ vẽ báo...”
Tổ báo là sự tồn tại của một nhóm học sinh đặc biệt nhất trong tháng huấn luyện của trung học Càn Đức, bởi vì báo ngày nào cũng phải đăng mới, nội dung cũng như lượng công việc rất nhiều, cho nên học sinh trong tổ trừ thời gian vẽ báo ra, trên lý thuyết căn bản không có điều kiện tham gia tập quân sự nữa.
Dù thuốc màu vẽ báo ít nhiều cũng gây hại cho tay, nhưng có thể tìm một lý do hoàn toàn phù hợp với quy định nhà trường để tránh thoát cuộc huấn luyện quân sự mệt sống mệt chết lại còn bị phơi nắng thành cục than, các học sinh đương nhiên đều đánh vỡ đầu chen nhau muốn vào tổ.
Số lượng tên có hạn trong danh sách vào tổ cũng vẫn luôn bị các đàn anh đàn chị ban văn nghệ gọi đùa với nhau là ‘khu tranh chấp của nhà binh’.
Năm nay Tần Yên lên làm phó ban, vững vàng chiếm được một suất, cô tất nhiên sẽ không cam tâm để Tần Khả dễ dàng được hưởng thụ vinh dự đặc biệt giống mình.
“Thầy ơi, nhưng mà danh sách của tổ báo hình như ban em đã nộp lên cho thầy phụ trách rồi.”
Tần Yên cố gắng lựa câu từ, sợ Ngô Thanh Việt nghe ra tâm tư kín đáo của mình.
Không ngờ thầy lại không hề để bụng mà phẩy tay.
“Không sao, em không cần lo, thầy không để em đi đắc tội với người khác đâu, thầy tự đến gặp giáo viên phụ trách tổ báo là được.”
Tần Yên nghẹn họng, luống cuống bổ sung: “Không phải em sợ đắc tội người khác...”
Nhưng Ngô Thanh Việt đã dời sang nhìn Tần Khả trên giường bệnh.
“Tần Khả, đợi hôm nay nghỉ ngơi khỏe rồi em cứ trực tiếp theo Tần Yên đến tổ báo đi, huấn luyện sau này cũng không cần tham gia nữa.”
Tần Khả thật không ngờ Ngô Thanh Việt sẽ giúp mình như vậy.
Đời trước qua chút ấn tượng rời rạc từ miệng Tần Yên kể, cô biết Ngô Thanh Việt là người rất ít khi lạm dụng đặc quyền, càng đừng nói lạm dụng cho một người mới gặp hai lần là cô đây.
Đối với suy nghĩ đột ngột nảy ra lúc trước, Tần Khả dần có lòng tin hơn.
Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười khổ.
“Thầy Ngô, như vậy hình như không hay lắm?”
“Có gì mà không hay?”
Ngô Thanh Việt cực hiếm thấy buông câu nói đùa.
“Em là mầm non xuất sắc nhất lớp tinh anh xét về học tập, lại có thiên phú đặc biệt ở mảng vũ đạo, em đã mười vẹn chín toàn rồi, làm chút chuyện nhỏ xíu xiu trợ giúp cho em, này quá đáng lắm hả?”
Thầy đã nói vậy, Tần Khả tất nhiên không thể nói thêm gì nữa.
Cô mỉm cười khẽ gật đầu.
“Em cảm ơn thầy.”
“Không có gì. Vậy em nghỉ đi, có chuyện gì có thể tới tìm thầy, vị trí phòng làm việc thầy đã nói với em rồi. Tần Yên, em cũng để ý chiếu cố em gái em nhé.”
“...Vâng, thầy yên tâm.”
Nhìn bóng lưng Ngô Thanh Việt rời đi, Tần Yên đố kỵ tới mức sắp cắn nát cả hàm răng.
Đợi cửa phòng y tế đóng lại, Tần Yên đối lưng với Tần Khả, sửa sang lại biểu cảm, rồi mới nở nụ cười dịu dàng quay người lại.
“Tiểu Khả, chị đi sắp xếp chuyện bên tổ báo, có chuyện gì em nhờ bạn đến tìm chị nhé, được không?”
Tần Khả gật đầu, khóe môi cong lên.
“Vâng, được ạ.”
Tần Yên vừa đi khỏi, Cố Tâm Tình có mặt trong phòng từ đầu tới cuối thở ra một hơi thật dài.
Sau đó làm vẻ mặt kỳ quái nhìn Tần Khả.
“Khả Khả, tớ thấy bầu không khí khi hai chị em cậu ở chung... cứ kỳ kỳ sao đó?”
Thấy Tần Yên tức phát điên mà còn phải cố gắng kiềm chế, tâm tình Tần Khả vui sướng vô cùng.
Nghe Cố Tâm Tình nói vậy cô hơi nghiêng đầu, cười khẽ, so với bình thường nhiều thêm chút vẻ tinh nghịch.
“Sao lại kỳ?”
Cố Tâm Tình ra vẻ cảnh giác.
“Cậu đừng nhìn tớ thế.”
“?”
“Cậu nhìn vậy tớ sẽ nghĩ cậu đang muốn bẻ cong tớ đấy.”
Tần Khả: “...”
Tần Khả bất đắc dĩ liếc nhìn cô, vừa giận vừa buồn cười. “Trong đầu cậu cả ngày từ sáng tới tối toàn nghĩ mấy mấy thứ gì vậy?”
Cố Tâm Tình cũng cười theo.
“Nhưng mà thật đó, Khả Khả, giữa cậu với Tần Yên... chậc, nói sao ta, chắc là hơi khách sáo quá, nhất là thái độ của Tần Yên đối với cậu, tớ nghe chị ta nói mà da gà da vịt nổi hết cả lên.”
Tần Khả sửng sốt, sâu xa nhìn chằm chằm Cố Tâm Tình.
Cố Tâm Tình bị cô nhìn dựng cả lông mao: “Nhìn, nhìn tớ thế làm gì?”
“Không có gì.”
Tần Khả nhoẻn miệng cười, “Chỉ là chợt nhận ra, cậu thì ra cũng không ngây thơ như trong tưởng tượng của tớ.”
Cố Tâm Tình sửng sốt vài giây, rồi mới hoàn hồn.
“Cậu với Tần Yên đúng thật...” Nói đến âm cuối, cô lại vội vàng thấp giọng xuống, “Thật sự bất hòa?”
“Ừ.”
Trước mắt Tần Khả thoáng qua đủ chuyện xảy ra đời trước, đáy mắt lóe lên sự căm hận.
Nhưng đã bị cô đè xuống rất nhanh, quay sang cười nhạt với Cố Tâm Tình.
“Chuyện này tớ chỉ nói cho cậu, mình cậu biết là được rồi, đừng nói cho ai khác.”
“... Ừ!”
“Yên tâm đi Khả Khả, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”
Cố Tâm Tình nắm chặt tay, dáng vẻ trông như gánh vác trách nhiệm trọng đại, Tần Khả nhịn không được bật cười.
*
Gần tối, Tần Yên mới trở lại phòng y tế.
“Tiểu Khả, chuyện bên tổ báo chị đã sắp xếp ổn thỏa cho em rồi, em yên tâm, mọi người sẽ không bài xích em đâu.”
“Cảm ơn chị.”
“Không có gì, đây là chuyện chị nên làm mà.”
“...”
Nghe Tần Yên ôm công lao vào người, trong lòng Tần Khả nhịn không được muốn cười khẩy.
Mặt khác cô càng thêm thất vọng lạnh lòng, suy cho cùng đời trước một đứa ngây thơ vô tri như cô chính là cứ như vậy bị Tần Yên lừa đi vào đường cùng từng bước một.
Tần Yên ngồi cạnh giường bệnh của Tần Khả, như chợt nhớ ra gì đó.
“Phải rồi, vì em không quen với việc viết báo, tổ muốn tìm một người tới hướng dẫn cho em, mà em lại không quen biết những người khác, cho nên chị cố ý nhờ Cao Hạo tới giúp, thầy Ngô cũng đã đồng ý rồi...”
Tần Yên ngẩng đầu, nở nụ cười ôn hòa với Tần Khả.
“Em không có vấn đề gì chứ?”
... Lại là Cao Hạo.
Người nào đó đúng là mãi không chịu từ bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu.
——
Vậy bất kể kết quả ra sao, đều là do các người tự tìm đến.
Ánh mắt Tần Khả lạnh đi.
Nhưng rất nhanh đã bị cô che giấu, cô khẽ cười: “Tất nhiên.”
Biểu cảm trên mặt Tần Yên thả lỏng, nụ cười cũng rõ ràng hơn.
“Vậy thì tốt. Ban nãy chị đã bảo cậu ấy rồi, chắc cậu ấy sẽ tới nhanh thôi.”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng chợt vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó có người đẩy cửa bước vào.
Nghe tiếng động, Tần Yên đứng lên quay người lại, “Sao nhanh vậy đã... anh Tuấn?”
Người con trai từ bóng tối bước vào phòng, dừng lại.
Mũ lưỡi chai đen hơi nhấc lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía này.
“...”
Ánh mắt hắn lạnh nhạt quét qua người Tần Yên, sau đó nhìn người đang ngồi trên giường bệnh phía sau.
Tựa như có ánh sao rơi vào đáy mắt.
Nhìn cô gái trắng trẻo ngoan ngoãn co tay co chân ngồi trên giường, sâu trong đáy mắt hắn chợt dấy lên một ngọn lửa đen.
Hắn liếm hàm răng, hầu kết khẽ di chuyển, ánh mắt tối sầm, hắn cất bước đi tới.
Tần Yên rốt cuộc cũng hoàn hồn, sắc mặt không tốt cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng cười, “Anh Tuấn, sao anh lại tới đây?”
Hoắc Tuấn mắt cũng không thèm liếc, chỉ lẳng lặng nhìn người trên giường bệnh, đặt giỏ hoa quả đang xách trong tay lên đầu giường.
“Người do ông đây cõng về, ông không được nhìn?”
Nói tới cuối, hắn còn nhếch miệng cười với Tần Khả, đáy mắt gợn lên ý cười quái đản, lại mang chút ngang ngược.
Tần Khả: “...”
Cô cam chịu thở dài, “Cảm ơn.”
Hoắc Tuấn: “Cảm ơn thế nào?”
Cơ mặt Tần Khả cứng ngắc, mắt hạnh không cảm xúc liếc nhìn hắn, “Anh muốn cảm ơn thế nào?”
“...”
Trái tim như bị biểu cảm nhỏ nhặt này của cô cào ngứa, Hoắc Tuấn cười khàn.
“Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ.”
Hắn vừa nói xong, cửa phòng y tế lại mở ra.
Người bước vào lần này đúng là Cao Hạo. Thấy rõ ba người trong phòng, Cao Hạo sửng sốt, dưới cái nhìn cực kỳ có lực áp bách của Hoắc Tuấn, anh ta cố căng da đầu mở miệng nói:
“Tôi theo yêu cầu của thầy Ngô tới đưa Tần Khả đến tổ báo báo danh.”
Tần Khả vừa bị Hoắc Tuấn nhìn tới mức muốn rúc vào chăn trốn, nghe vậy thì lập tức đáp lại.
“Làm phiền anh, giờ em đi ngay.”
Nói xong, không cho Hoắc Tuấn cơ hội mở miệng, cô đã xuống giường.
Trước khi Hoắc Tuấn kịp ngăn cản, cửa phòng y tế đã đóng lại.
“...”
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc, hơi trợn mắt.
Đến lúc này trong mắt Tần Yên mới có chút vui vẻ.
Cô cố ý thở dài.
“Tiểu Khả hình như thích Cao Hạo? Em chưa thấy nó thân thiết với nam sinh nào như thế.”
Mắt Hoắc Tuấn trầm xuống.
Mấy giây sau, hoàn toàn khác với tưởng tượng của Tần Yên, hắn chỉ thấp giọng bật cười.
——
Hoắc Tuấn liếc mắt nhìn sang Tần Yên, cười lạnh.
“Cô có ý gì?”
Tần Yên bị ánh mắt này của hắn công kích khó lòng giữ được biểu cảm.
Vài giây sau, cô bày ra vẻ mặt oan ức.
“Anh Tuấn, anh đừng hiểu lầm. Thực ra em cũng từng nói với Tiểu Khả rằng anh tốt với nó ra sao, nhưng Tiểu Khả đều không thèm quan tâm...”
Hoắc Tuấn cười nhạt, ngắt lời cô.
“Cô thích tôi?”
Tần Yên ngây ngốc.
Hiển nhiên không ngờ lại bị hắn bất ngờ vạch trần.
“Có châm ngòi cũng vô dụng.”
Mắt hắn tối sầm.
Hắn khàn giọng, nụ cười mang vẻ hung tàn.
“Ông đây bằng lòng làm lốp dự phòng cho cô ấy, đủ chưa?”