Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 16: Chó điên và dây xích
 
Ngay từ lúc Cao Hạo vừa nghe điện thoại, Tần Khả đã loáng thoáng nghe thấy giọng Tần Yên ở đầu dây bên kia.
 

Cô giả bộ như không nghe thấy.
 
Cao Hạo nhanh chóng kết thúc cuộc gọi rồi quay trở lại, sắc mặt không rõ là xấu hay tốt, ngay cả khi nói chuyện với cô đầu óc cứ như trôi tới tận phương nào, hoàn toàn không còn vẻ nhiệt tình như lúc trước.
 
“Tần học muội, anh chợt nhớ ra áo khoác đang phơi ngoài kí túc vẫn chưa thu.”
 
Nhịn mấy phút, rốt cuộc Cao Hạo cũng mở miệng nói. Anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.
 
“Những thiết bị này với cách sử dụng anh đã nói qua cho em rồi, em cứ xem những bài báo tổ đã thiết kế trước đi, nhé?”
 
Tần Khả nghe vậy ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, mỉm cười nhàn nhạt, “Vâng. Tối nay làm phiền anh rồi.”
 
“Không sao không sao!” Cao Hạo vội huơ tay, cười đáp, “Nên mà, nên mà.”
 
“...”

 
“Vậy anh đi trước đây?”
 
“Vâng.” Tần Khả nhàn nhạt đáp lời.
 
“Mai gặp lại, Tần học muội.”
 
Nói rồi, Cao Hạo xách cặp lên nhanh chóng rời đi.
 
Nhìn bóng dáng Cao Hạo vội vã đi ra khỏi cửa, Tần Khả khẽ nhíu mày.
 
Một cuộc điện thoại của Tần Yên có thể khiến Cao Hạo nôn nóng cấp tốc rời đi như vậy, hơn nữa sau khi cúp máy, ánh mắt Cao Hạo rõ ràng luôn sáng bừng, không chịu giao lưu ánh mắt với cô...
 
Tần Khả nghĩ cuộc điện thoại ấy có lẽ có liên quan đến mình.
 
Xem ra mấy ngày nay, cô phải cẩn thận đề phòng hai người này giăng bẫy.
 
Mắt Tần Khả thoáng lạnh đi.
 
Lúc cô đang lơ đễnh lật xem thiết kế báo, chợt nghe tiếng cửa phòng dụng cụ bị đẩy ra lần nữa.
 
——
 
Cao Hạo vừa nói với cô, buổi tối tổ báo không có công việc gì, chỉ có thể là Cao Hạo vừa đi xong trở về. Nghĩ thế, cô đứng dậy, “Học trưởng, anh sao lại...”
 
Lời đang nói bất chợt nghẹn lại.
 
Im lặng vài giây, Tần Khả ngạc nhiên nhìn người vừa tới: “Hoắc Tuấn?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc đứng cạnh cửa, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn phòng dụng cụ càng được phác họa ra đường nét lập thể đẹp đẽ.
 
Dáng người cũng càng thêm cao gầy đĩnh bạt.
 
Tần Khả trong lòng thầm cảm thán, diện mạo tuấn mỹ khiến người ta phải xuýt xoa này đáng tiếc lại phối với một tên điên như hắn. Cô nhẹ giọng hỏi:
 
“Sao anh tới đây?”
 
Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm người con gái đứng dưới ánh đèn phòng.
 
Qua vài giây, hắn bỗng nhiên cúi đầu, đồng thời bật ra tiếng cười khàn.
 
“Vừa rồi em gọi ai là ‘học trưởng’?”
 
Tần Khả lặng thinh mất mấy giây, chớp mắt.
 
——
 
Cảm giác chột dạ không rõ lý do chợt nổi lên, cùng với đó là dự cảm nếu nói ra câu trả lời cô sẽ càng chết thảm hơn.
 
Nhưng nếu im lặng...
 
Tần Khả ngước mắt, vừa vặn đụng trúng đôi đồng tử đen sẫm của đối phương.
 
Trong đôi mắt đó mây đen dày đặc, sấm chớp ẩn hiện, tựa như giông bão sắp giáng xuống.
 
Tần Khả: “...”
 
Nói cũng ‘chết’, không nói cũng ‘chết’. Đây đâu phải câu hỏi lựa chọn, đây là câu hỏi nạp mạng thì có.
 
Mà xét về mặt này Hoắc Tuấn hiển nhiên không có tính kiên nhẫn.
 
——
 

Không đợi cô nghĩ xem nên mở miệng trả lời ra sao, hắn đã khó chịu ‘hừ’ một tiếng, sau đó sải đôi chân dài bước tới.
 
Đến thẳng trước mặt cô, hắn mới dừng lại.
 
Cúi người về trước, đôi đồng tử càng thêm sâu thẳm.
 
“Ban nãy không phải em gọi Cao Hạo đâu, nhỉ?”
 
Tần Khả chậm rì rì dịch về sau một bước nhỏ, “Ừm...?”
 
Mặc dù đã sớm có đáp án, nhưng mặt mày Hoắc Tuấn vẫn sa sầm lạnh lẽo.
 
Lát sau, hắn tức tới mức bật cười, thanh tuyến đè ép trầm khàn từ tính, đồng từ đen sẫm, lạnh lẽo thấu xương.
 
“Em thích thằng đó?”
 
Im lặng mấy giây, Tần Khả do dự lên tiếng khẽ giọng hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói ‘thích’, anh sẽ cảm thấy mình bị vũ nhục, sau đó quay người rời đi sao?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn trợn mắt.
 
Khoảng khắc đối diện với ánh mắt sạch sẽ trong suốt của cô, hắn lại tiến lên nửa bước, khoảng cách giữa hai người lần nữa bị kéo lại gần sát...
 
“Đúng là tôi sẽ cảm thấy bị vũ nhục.”
 
Hai mắt Tần Khả hơi sáng lên, “Sau đó?”
 
Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn cô, cười lạnh.
 
“Sau đó? Người mà ông đây phải quật ngã mấy ông thầy phụ trách rồi vất vả cõng xuống núi, quay đi quay lại đã chạy theo thằng khác... ông đây sẽ làm gì, em đoán thử xem.”
 
Nói tới cuối, Hoắc Tuấn cong khóe môi cười với Tần Khả. Kiểu ngoài cười trong không cười này lạnh lẽo tới mức khiến xương cốt người ta cũng phải bốc ra hơi lạnh.
 
Tần Khả cảm thấy mình không hề muốn đoán chút nào.
 
Nhưng cô vẫn phải đính chính lại một điểm...
 
“Tôi với học trưởng Cao Hạo tới tổ báo làm quen các dụng cụ cùng những bài báo cũ đã thiết kế, đây là yêu cầu của thầy Ngô Thanh Việt.”
 
Vừa nghe thấy hai tiếng Cao Hạo, sắc mặt Hoắc Tuấn lại lạnh đi. Khuôn mặt nhuốm lên vẻ hung ác.
 
“Học, trưởng, Cao, Hạo?”
 
 Hoắc Tuấn cười lạnh.
 
Hắn bất chợt cúi người, dựa vào ưu thế chiều cao mà tùy ý  kéo gần khoảng cách vốn đã chẳng dư lại bao nhiêu giữa hai người.
 
“Em thích gọi người khác học trưởng đến vậy sao, tôi không cho gọi, em lại chạy đi gọi người khác?”
 
“...”
 
“Em có nhớ tôi từng nói... nếu để tôi nghe thấy em kêu một tiếng ‘học trưởng’ lần nữa, tôi sẽ làm gì chứ?”
 
Tần Khả: “...”
 
Tần Khả: “Lúc đó anh bảo không được gọi anh như vậy.”
 
Hoắc Tuấn sầm mặt, “Người khác càng không được!”
 
Tần Khả rốt cuộc cũng bị thái độ này của hắn chọc cho tức điên lên.
 
“Tôi gọi người khác thế nào cũng đâu liên quan tới anh, Hoắc Tuấn?”
 
Vừa nói khỏi miệng, Tần Khả đã cảm thấy hối hận.
 
 
——
 
Qúa nhiều kinh nghiệm tích góp từ đời trước cho cô biết, đối phó với mấy kẻ điên như Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu, nói bậy nói bạ chọc giận bọn họ tuyệt đối chính là cách chết thảm khốc nhất.
 
Đúng như cô nghĩ, vừa nghe cô nói ánh mắt Hoắc Tuấn đã lạnh lẽo triệt để.
 
“Xem ra em thật sự thích thằng đó. Vội vàng theo nó rời đi, nó đi rồi còn nhung nhớ không thôi...”
 
Giọng hắn trầm xuống từng chút từng chút một.
 
Ngay cả đôi đồng tử đen sẫm cũng thế.
 
Cảm xúc hung hăng trong mắt Hoắc Tuấn tích tụ đến cực hạn, lý trí bị cắn nuốt trong khoảnh khắc, hắn cúi người về trước, chỉ kém một chút nữa thôi đôi môi mỏng sẽ hôn lên hai cánh môi cô.
 
Trong lòng Tần Khả chợt hoảng hốt.
 
Cô cuống quýt lùi về sau một bước, biên độ hơi lớn làm đùi đụng trúng chiếc bàn thấp phía sau, cô nửa dựa nửa ngồi lên nó.
 
——

 
Nhưng cũng tránh thoát được nụ hôn kia.
 
Hoắc Tuấn sa sầm mặt.
 
“... Tránh cái gì?”
 
Tần Khả đỡ cạnh bàn, muốn nhảy xuống nhưng lại bị người trước mặt đè ép không có đường ra.
 
——
 
Cô đành nhìn thẳng hắn.
 
“Anh để tôi xuống trước đã.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn rũ mắt, tầm nhìn quét xuống dưới.
 
Thấy tư thế nửa ngồi ở mép bàn của cô, mắt hắn tối đi.
 
Hắn dứt khoát tiến lên một bước, ép sát tới mức khiến cô triệt để không còn đường thoát.
 
Sau đó hắn nắm lên góc bàn cạnh người cô, rướn người lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo ý cười nhạt cùng vẻ ngang ngược.
 
“Quấn chân lên, tư thế này tôi thích nhất.”
 
Tần Khả: “...”
 
Rốt cuộc cô làm sao lại chọc phải tên biến thái này vậy?
 
Giằng co rất lâu, cuối cùng vẫn là Tần Khả chịu thua trước.
 
“Phải thế nào anh mới chịu để tôi xuống?”
 
Mắt Hoắc Tuấn thoáng lạnh đi.
 
“Tôi hỏi lại lần nữa, em thích Cao Hạo?”
 
“Không thích.”
 
Tần Khả trả lời không chút do dự.
 
Tia hung tàn cuồn cuộn dưới đáy mắt Hoắc Tuấn dừng lại, sau đó dần tiêu tan.
 
Tần Khả rất bất ngờ.
 
Nhưng không để cô kịp suy nghĩ kỹ, Hoắc Tuấn đã lại mở miệng: “Muốn xuống?”
 
“... Ừ.”
 
Tần Khả do dự, thành khẩn gật đầu.
 
Khóe môi Hoắc Tuấn khẽ nhếch, “Có nhớ lúc ở phòng y tế, em nói muốn cảm ơn tôi không?”
 
Tần Khả: “...”
 
Hoắc Tuấn: “Tôi vừa nghĩ ra rồi.”
 
Tần Khả: “...”
 
Hoắc Tuấn: “Không cần em làm gì khác, chỉ một chuyện thôi.”
 
“?”
 
Tần Khả ngạc nhiên nhìn Hoắc Tuấn, hiển nhiên không tin hắn chịu buông tha mình dễ dàng như vậy.
 
Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn cô.
 
“Gọi tôi một tiếng ‘anh’.”
 
“...”
 
Tần Khả theo bản năng sửng sốt.
 
Mấy giây sau, sắc mặt cô trắng nhợt.
 
Lời này khiến cô nhớ tới một người... Hoắc Trọng Lâu ở đời trước.
 
Sau hôn lễ hữu danh vô thực thậm chí đến giấy chứng nhận kết hôn cũng không có của hắn và Tần Yên, cô bị cha mẹ nhà họ Tần bắt phải gọi hắn là ‘anh’. Mà sau vụ thay thế chị gái gả cho Hoắc Trọng Lâu đầy hoang đường, trải qua vô số đêm dài đằng đẵng, yêu thích lớn nhất của hắn chính là bắt cô gọi mình như vậy.
 

Kẻ đó cũng từng dùng một loại ánh mắt say mê cố chấp như vậy nhìn cô.
 
Cố gắng đè lại ý niệm đã lâu lần nữa gợi lên trong đầu.
 
Tần Khả cảm thấy không rét mà run.
 
“Không...” Cô cúi thấp đầu, khẽ cắn môi, cũng áp chế sự run rẩy nơi đáy mắt. “... Không được.”
 
Hai mắt Hoắc Tuấn tối sầm .
 
Đang lúc bầu không khí căng thẳng nhất, di động trên người cô đột ngột vang lên.
 
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chẳng khác nào cơn mưa kịp lúc đối với Tần Khả, cô vội vàng móc tay vào túi áo lấy điện thoại ra, nhìn rõ cái tên hiển thị trên màn hình, cô nhanh chóng bắt máy.
 
“Tâm Tình?”
 
“...”
 
Cuộc gọi bị Cố Tâm Tình ở đầu dây bên kia vội vội vàng vàng kết thúc. Tần Khả nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Bạn tôi sắp tới đây.”
 
Hoắc Tuấn cười khẽ.
 
Trong mắt mang ý cười xấu xa.
 
Hắn được một tấc lại tiến một thước, cúi người, “Em nghĩ tôi sẽ để ý?”
 
“...”
 
Tần Khả khẽ hít vào một hơi, ngước mắt, cố gắng trấn tĩnh nhìn hắn.
 
“Tôi để ý, Hoắc Tuấn.”
 
“...”
 
“Nếu anh tôn trọng tôi, vậy nhờ anh tránh ra, để tôi xuống.”
 
Đối diện với con ngươi màu hổ phách của cô, đôi đồng tử trong mắt hắn co rút.
 
Sau vài giây yên lặng, hắn mới khàn giọng bật cười.
 
“Có phải em cảm thấy em tôi rất rõ không, Tần Khả?”
 
“...” Tần Khả không đáp lời, chỉ hơi mím môi.
 
Thanh tuyến hắn càng trầm thấp hơn nữa, tại âm sắc sâu nhất còn kìm nén tia ngang ngược giãy giụa một cách bất an: “Ai cho em cái tự tin đó?”
 
Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mí mắt Tần Khả cũng khẽ cử động.
 
Cô ngẩng đầu.
 
“Anh.”
 
Giọng cô thoáng lạnh.
 
Đôi mắt trong suốt thấy đáy.
 
[Ai cho em cái tự tin đó?]
 
[Anh.]
 
Hoắc Tuấn cứng họng.
 
Lát sau, hắn chợt cười rộ lên, y như kẻ điên, cuồng dã khó thuần, bả vai cũng rung lên theo tiếng cười.
 
Tần Khả chỉ yên lặng nhìn hắn.
 
Ánh mắt từ đầu tới cuối không hề sợ hãi trốn tránh.
 
Hoắc Tuấn ngừng cười.
 
Hắn nghiêng đầu, sự ngây thơ đơn thuần nhất cùng dục vọng tham luyến cực đoan vừa mâu thuẫn lại vừa chồng chéo lẫn nhau, đồng thời hiện lên trong ánh mắt hắn lúc này.
 
“Vậy em nhớ kỹ, nhất định phải cầm chắc ‘dây xích’, Tần Khả.”
 
Hắn ngiêng người về trước, ghé sát tai cô, giọng nói xen lẫn tiếng cười khàn thấp:
 
“Bởi vì thứ em đang dắt là một con ‘chó điên’, nhất định đừng cho nó cơ hội. Nếu không, nó sẽ kéo em vào hang, ‘ăn’ không sót một mẩu xương.”
 
 “...”
 
“Em không biết ở trong mắt nó, em mê người đến mức nào đâu.”
 
Hoắc Tuấn nhìn cô thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
 
Tần Khả: “...”
 
Tên điên này còn ở đây nhiều thêm một giây, cô thật sự sẽ báo cảnh sát.
 
*
 
Hoắc Tuấn rời đi không lâu, Cố Tâm Tình đã hổn hà hổn hển vừa chạy vọt vào vừa hối hả kêu tên Tần Khả.
 
Tần Khả bất đắc dĩ: “Xảy ra chuyện gì, sao phải chạy gấp như vậy?”
 
“Gấp... gấp lắm.”
 
Cố Tâm Tình hít sâu mấy hơi, rồi mới đem toàn bộ âm mưu kế hoạch của Tần Yên với Cao Hạo mình nghe được trong phòng y tế hai năm rõ mười kể lại cho Tần Khả.
 

Nói xong, Cố Tâm Tình vẫn còn căm phẫn.
 
“Tần Yên đúng là điên rồi, cho dù có ghen ghét chuyện Hoắc Tuấn thích cậu, nhưng sao lại dám làm ra loại chuyện như thế! Tiểu Khả, ngày mai bất luận thế nào cậu cũng phải tìm cớ thoái thác, đừng để mắc bẫy hai người đó!”
 
Tần Khả dù có bất ngờ nhưng trước đó cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
 
Nghe Cố Tâm Tình nói, cô cười nhạt.
 
“Không thể thoái thác.”
 
“... Hả??” Cố Tâm Tình sốt ruột, “Sao lại không thể thoái thác? Rõ ràng Tần Yên đang muốn hại cậu!”
 
“Thoát được một lần cũng vẫn sẽ có lần kế tiếp.”
 
Tần Khả cười lạnh.
 
Đời này cô đã hoàn toàn nhìn thấu Tần Yên. Không đẩy được mình xuống vực, Tần Yên vẫn sẽ không chịu bỏ qua.
 
Cố Tâm Tình: “Vậy... vậy cậu tính làm gì?”
 
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
 
“Tớ cần cậu giúp, Tâm Tình.”
 
Cố Tâm Tình nắm chặt tay, “Tất nhiên tớ sẽ giúp cậu rồi, nói đi!”
 
Tần Khả: “Tối mai tớ sẽ đi, tương kế tựu kế. Nhưng mà tớ cần dùng điện thoại của cậu, còn cần cậu tối mai đi tìm một người nữa.”
 
“Ai?”
 
Tần Khả: “Giáo viên tổng phụ trách tại khu huấn luyện quân sự, thầy Ngô Thanh Việt.”
 
Cố Tâm Tình đứng ngây người tại chỗ.
 
Tần Khả rũ mắt.
 
Đến cuối cùng Tần Yên vẫn ép cô phải đi tới bước này.
 
Nếu chị ta đã muốn đẩy cô xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, vậy cô tuyệt đối cũng sẽ không nương tay.
 
——
 
Đời trước, Tần Yên nhờ có Ngô Thanh Việt mà bước đi trên con đường ngập tràn ánh nắng, lần này chính tay cô sẽ chặt đứt con đường ấy.
 
*
 
Bàn bạc đối sách ‘tương kế tựu kế’ cho ngày mai xong, Cố Tâm Tình mới từ phòng dụng cụ của tổ báo đi ra.
 
Hiện tại đã tới giờ tắm rửa, quanh đây đã không còn học sinh qua lại.
 
Vì thế, khi thấy một bóng người chợt vụt qua dưới tàng cây, Cố Tâm Tình sợ tới mức suýt chút nữa thì kêu lên thất thanh.
 
Cho đến khi nương theo ánh trăng mà nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của người nọ.
 
“... Anh Tuấn?”
 
Cố Tâm Tình sửng sốt, liếc nhìn phòng dụng cụ vẫn đang sáng đèn, “Sao, sao anh lại ở đây?”
 
Hoắc Tuấn lạnh nhạt quét mắt nhìn cô.
 
“Đem những chuyện cô vừa nói với Tần Khả, nói lại tôi nghe.”
 
Cố Tâm Tình nghẹn lại, “Chuyện này...”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn lạnh đi.
 
“Hay là, tôi tự mình đi hỏi Tần Yên cùng Cao Hạo?”
 
Cố Tâm Tình hốt hoảng, “Sao anh biết chuyện này có liên quan tới hai người đó!?”
 
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc liếc cô.
 
“Em, em nói...”
 
Cố Tâm Tình không chịu nổi ánh mắt đáng sợ thế này, chỉ đành mở miệng khai ra hết.
 
Trong lúc nói, cô còn thường để ý phản ứng của Hoắc Tuấn.
 
Nhưng từ đầu tới cuối, vẻ mặt hắn đều bị bóng cây âm u che khuất.
 
Cô không nhìn thấy được gì.
 
Chữ cuối cùng nói xong, bầu không khí im lặng tựa như chết chóc.
 
Mãi lâu sau, Hoắc Tuấn mới xoay người rời đi.
 
Chỉ dư lại giọng nói vẫn chưa trút hết sự tàn độc, hòa vào bóng đêm lạnh lẽo...
 
“Đừng nói cho cô ấy là tôi đã biết.”
 
Cố Tâm Tình: “...?”
 
Cố Tâm Tình: “Anh Tuấn, anh định làm gì?”
 
Hoắc Tuấn không đáp.
 
Trong đêm tối,
 
Chỉ vang lên tiếng cười lạnh lùng tàn khốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận