Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 19:
 
Cuối tháng 8, huấn luyện quân sự kết thúc.
 

Toàn trường được nghỉ ba ngày. Ba ngày sau, học kỳ mới của trung học Càn Đức mới chính thức bắt đầu.
 
Sự hưng phấn cùng niềm khát khao kỳ vọng vào năm học mới của lũ tân sinh đã sớm bị tháng huấn luyện quân sự mài cho không còn chừa lại chút sơ. Đến ngày nhập học, khắp các phòng học khối 10 tràn ngập tiếng kêu rên y như lão bán bánh quẩy của đám học trò.
 
“Không! Muốn! Đi! Học!”
 
“Tra tấn học sinh không có nhân quyền! Tố cáo!”
 
“Thả cháu về nhà huhuhu...”
 
 Ngoại lệ duy nhất có lẽ chỉ có đám học sinh lớp tinh anh mỗi lớp chiếm trọn một tầng lầu.
 
“Thầy Tống, học kỳ này khi nào thì thi giữa kỳ ạ?”
 
“Thầy ơi, năm nay có những cuộc thi nào về học tập ạ, nhà trường có thể cho lớp chúng em tham gia bao nhiêu người?”

 
“Những môn bắt buộc của kỳ này em đều đã học ôn hết rồi, tài liệu học của các môn tự chọn năm sau có thể gửi trước cho chúng em được không ạ?”
 
“...”
 
Nhìn ông thầy họ Tống mặt lạnh tanh bị đám học sinh vây trên bục giảng, Tần Khả nhìn thôi cũng thấy nhức đầu thay.
 
Mà trên thực tế, thân là người đứng đầu trong số các tân sinh khối 10, chính cô cũng chẳng thanh thản hơn Tống Kỳ Thắng là bao.
 
Lại một tốp học sinh lên cùng cô ‘thảo luận’ chút kinh nghiệm học tập xong rời đi, Cố Tâm Tình ngồi kế bên mặt như đưa đám.
 
“Khả Khả, giờ tớ hối hận rồi, tớ không nên ngồi cùng bàn với cậu. Tinh thần tích cực hăng hái học tập của lớp mình cũng cao ghê đi, còn thế này nữa học kỳ sau chắc tớ sẽ bị phiền chết mất?”
 
Tần Khả cười khổ, “Có chút.”
 
 “Này là có chút?” Cố Tâm Tình hữu khí vô lực trợn mắt, “Tớ thấy vừa nãy cậu mà buột miệng nói mình có thể truyền thụ kinh nghiệm học tập, chỉ e có người sẽ dập đầu bái sư ngay tại trận luôn.”
 
“...”
 
Tần Khả cũng hết cách.
 
Tuy nói thành tích thi đầu vào của khối 10 không có bất kỳ gian lận gì, điểm cô tự mình thi được, nhưng chỉ có cô tự mình hiểu rõ, bây giờ mà cho cô thi lại lần nữa, kết quả chắc chắn sẽ rất khác biệt.
 
Cùng may hiện giờ mới là lớp 10, chưa bắt đầu học kiến thức mới gì, cô vẫn kịp để giữ được cái ‘vinh dự’ này.
 
Tần Khả đang chuẩn bị làm bảng kế hoạch cho bản thân, chợt nghe trên bục giảng truyền tới tiếng gọi tên mình.
 
“Tần Khả.”
 
“...?”
 
Cô sửng sốt, ngẩng đầu.
 
Thầy Tống Kỳ Thắng đang đứng trên bục vẫy tay với cô, “Em lên đây.”

 
“...”
 
Thầy Tống chủ nhiệm cực kỳ cao lãnh, đối với các câu hỏi phiền nhiễu đám học sinh đưa ra phần lớn thầy đều dùng một câu trả lời ngắn gọn mà cực qua loa để trả lời: không biết.
 
Đây là lần đầu tiên thầy trực tiếp gọi tên một học sinh nào đó trong lớp. Ngay lập tức, vô số ánh mắt hâm mộ rào rào phóng lên người Tần Khả.
 
Cố Tâm Tình: “Đệch, cái không khí này là định ‘uỷ thác con côi tại thành Bạch Đế’(*) hả?”
 
(*) Uỷ thác con côi tại thành Bạch Đế: kể về điển cố nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa. Sau khi thất bại một trận chiến hồ đồ, Lưu Bị lui về thành Bạch Đế, từ đó bệnh nặng không qua khỏi. Trước lúc mất, Lưu Bị ủy thác Gia Cát Lượng: “Con trai của ta nếu có thể phò trợ thì phò trợ, còn nếu như không thể, khanh tự phế lập vương.”
 
Tần Khả: “...”
 
Cô đứng lên, bất đắc dĩ giơ tay chọc chọc sau gáy Cố Tâm Tình ngồi kế bên.
 
“Cậu muốn làm giáo viên dạy văn với dạy sử của cậu tức chết trong một lần hả?”
 
“Plè.”
 
Cố Tâm Tình lè lưỡi với cô.
 
Tần Khả cười cười, đi về phía bục giảng.
 
Các học sinh vây quanh bục đã bị thầy Tống Kỳ Thắng đuổi đi hết, thấy Tần Khả lên, thầy ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn như cũ không hề có chút biểu tình.
 
“Đợt rồi ở khu huấn luyện quân sự, thầy Hách phụ trách đã chọn em làm lớp trưởng tạm thời đúng không?”
 
“... Vâng.” Tần Khả rõ ràng chần chừ một chút rồi mới trả lời.
 
“Vậy từ giờ về sau em cứ làm lớp trưởng tiếp đi.”
 
“?”
 
Quyết định qua loa hời hợt kiểu này làm Tần Khả ngớ người giây lát, đang định mở miệng từ chối thì lại nghe thầy lên tiếng trước.
 
“Đặc tính của lớp tinh anh chắc em cũng rõ, mặc kệ em có là học sinh đứng đầu hay là người ở vị trí lớp trưởng, lớp chúng ta là khôn sống mống chết, cho nên dù em không muốn làm cũng không sao, chưa biết chừng qua một tuần nữa em sẽ bị bạn khác kéo xuống.”
 
Tần Khả: “...”
 
Dù nghe ra được phép khích tướng ở đây nhưng Tần Khả cũng chỉ đành nhận mệnh.
 
“Em biết rồi, thưa thầy.”
 
Giọng điệu bình tĩnh của Tần Khả nghe không ra chút bực tức nào sau khi bị khích tướng, Tống Kỳ Thắng hơi bất ngờ ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, sau đó thì gật gật đầu.
 
“Theo truyền thống của lớp tinh anh, cán bộ lớp tự em chọn, xảy ra vấn đề gì tự em chịu trách nhiệm, rõ chưa?”
 
Tần Khả im lặng hai giây, “Em có thể hỏi, đây là truyền thống bắt đầu từ khóa nào không ạ?”
 
Tần Khả không nhớ khóa lớp Tần Yên có cách nói này.
 
Thầy Tống không hề ngẩng đầu, đáp.
 
“Trước kia chưa có sao? Vậy thì bắt đầu từ khóa bọn em luôn đi.”
 

Tần Khả: “...”
 
Chủ nhiệm lớp tinh anh quả nhiên không giống người thường.
 
“Học kỳ mới bắt đầu, cũng không có nhiều việc có thể yên tâm giao cho cán bộ lớp các em làm.” Thầy Tống rút từ chồng sách vở văn kiện trên bàn ra một tờ giấy A4 trắng tinh, đưa cho Tần Khả. “Đây coi như là một chuyện tương đối quan trọng rồi, làm cho tốt.”
 
Tần Khả cầm lên xem.
 
“Lớp thưởng thức nghệ thuật?”
 
“Ừ, hưởng ứng lời kêu gọi mở hoạt động phát triển đức trí thể mỹ lao cho học sinh trung tiểu học của cấp trên, nhằm tăng cường tố chất năng lực trong các môn ngoài văn hóa cho mỗi học sinh, trường chúng ta lấy ba lớp tinh anh làm đối tượng thử nghiệm bước đầu, bắt đầu kế hoạch mở lớp thưởng thức nghệ thuật.”
 
Ngữ điệu thầy Tống bình thản không một gợn sóng, nếu không phải thầy đang nhìn mình, Tần Khả còn hoài nghi có phải ông là trực tiếp đọc theo văn kiện nào đó hay không.
 
Tần Khả liếc nhanh nhìn tờ giấy một lượt, cũng không khác mấy so với lời thầy vừa nói.
 
Không tìm được thông tin gì hữu hiệu, cô dứt khoát ngẩng đầu nhìn thầy Tống ‘khai thác thông tin’: “Chúng em cần phải làm gì ạ?”
 
“Sau này có thời gian, em liên hệ với lớp trưởng hai lớp tinh anh khối 11 12 đi. Phía trường học không đưa ra thời gian cụ thể cho môn học này, mấy em tự bàn với nhau đi.”
 
Vẻ mặt Tần Khả thoáng vi diệu hai giây.
 
“Ba lớp tinh anh của ba khối sẽ cùng học lớp thưởng thức nghệ thuật này?”
 
“Ừ. Thưởng thức nghệ thuật cũng đâu cần phân rõ tuổi tác với năm thứ, cái này có vấn đề gì sao?”
 
Tần Khả: “...”
 
Tần Khả: “Không có ạ.”
 
“Ừ, khối 11 12 là đàn anh, cho nên chuyện này em chủ động liên hệ với mấy em ấy đi. Nhớ trước tối nay báo lại thời gian mấy đứa bàn bạc quyết định cho tôi.”
 
“Em hiểu rồi.”
 
“Được rồi, em về chỗ đi.”
 
“...”
 
Trở về chỗ ngồi, Cố Tâm Tình hiếu kỳ hỏi cô xảy ra chuyện gì. Mà nghe xong đôi ba câu của Tần Khả, Cố Tâm Tình lập tức giật mình:
 
“Tần Yên không phải là...?”
 
Tần Khả vẻ mặt lạnh nhạt, “Lớp trưởng lớp tinh anh khối 11.”
 
“... Chậc.” Biểu cảm trên mặt Cố Tâm Tình thoáng cái vặn vẹo, “Đúng là oan gia ngõ hẹp. Nhưng mà anh Tuấn đã cảnh cáo chị ta vậy rồi, chắc chị ta cũng sẽ tém tém lại.”
 
Tần Khả trầm mặc một lát, sau đó cười khẽ.
 
“Hy vọng thế.”
 
“...”
 
Nhịn nụ cười nhạt tanh trên mặt Tần Khả, Cố Tâm Tình như cảm nhận được một cơn lạnh lẽo bao phủ khắp người mình.

 
Cô thở dài.
 
Có một số người ấy à...
 
Nếu thông mình thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút đi.
 
*
 
Tranh thủ giờ tập thể dục giữa giờ tương đối dài, Tần Khả dọc theo cầu thang đi lên tầng 4 - chính là tầng lầu thuộc về riêng lớp tinh anh khối 12.
 
Lúc bắt đầu đi vẫn còn khoảng 5 6 phút nữa mới vào lớp. Vốn nghĩ lên lớp 12 rồi bầu không khí trên tầng này sẽ yên tĩnh hơn nhiều, thế mà không ngờ vừa lên tới hành lang đã trông thấy cảnh tượng lộn xộn ồn ã với những tiếng la hét om sòm.
 
Tần Khả ngây ngẩn cả người.
 
Vì tòa nhà này mỗi tầng chỉ có một lớp, khối 12 ở trên tầng cao nhất, bình thường cũng chỉ có học sinh trong lớp đi lên, vì thế khi người đầu tiên chú ý thấy một cô gái đi ra từ cửa cầu thang cuốn đã nhịn không được hiếu kỳ mà ngừng lại động tác.
 
Sự bất ngờ cùng tò mò y như căn bệnh lây lan, hành lang vốn ồn ào huyên náo thoáng chốc yên tĩnh trong vài giây.
 
“Ai thế? Xinh ghê nơi?”
 
“Chưa nghe nói, cũng chưa gặp bao giờ, chắc là học sinh mới vào năm nay?”
 
“Sao tao trông ẻm quen quen?”
 
“Ế, trùng hợp ghê, tao cũng thấy thế! Nhưng con gái xinh thế này bình thường tao gặp rồi sẽ không quên đâu.”
 
“... Nhớ rồi! Đây chẳng phải cô bé khiêu vũ trong đêm liên hoan văn nghệ ở khu tập quân sự đầu tháng trước à! Tụi bay quên rồi hả, lần đó ẻm cảm nắng, là anh Tuấn cõng xuống núi đó!”
 
“Đệch, thật kìa.”
 
“Thế em ấy lên lớp mình làm gì?”
 
“Biết chết liền.”
 
“Mày đi hỏi đi?”
 
“Sao mày không đi!”
 
“Đi thì đi.”
 
“... Đệch, mày là đang đợi tao nói câu này phải không?”
 
Trong mấy nam sinh rốt cuộc cũng có người từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, cười hì hì đi tới trước mặt Tần Khả.
 
“Chào em?”
 
“Chào anh.” Tần Khả đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, vì thế dứt khoát mở miệng nói thẳng, “Em có thể tìm lớp trưởng lớp các anh một lát không? Thầy chủ nhiệm lớp em có chuyện nhờ em lên báo.”
 
“Hể?” Nam sinh nọ sửng sốt, sau khi hiểu ra thì bày ra vẻ mặt tiếc nuối, “Em tìm Tuấn ca à.”
 
Tần Khả: “?”
 
Tần Khả: “... Ai ạ?”
 
“Tuấn ca đó, không phải em tới tìm lớp trưởng tụi này à?”
 
“...”
 
Tần Khả cảm thấy bản thân mất đi năng lực ngôn ngữ trong vài giây, mãi sau rốt cục mới lần nữa lần tìm được về trung khu ngôn ngữ trong đầu.
 
“Lớp trưởng của các anh là Hoắc Tuấn?”
 
“Ừa,” Nam sinh nhe răng cười, “Nếu không thì còn ai vào đây?”

 
Tần Khả: “...”
 
Chủ nhiệm lớp anh quả thực là dũng sĩ.
 
Tần Khả có chút đau đầu, nhưng chỉ đành bất lực mở miệng.
 
“Vâng, em tìm anh ấy, phiền anh gọi anh ấy ra đây được không ạ?”
 
“Xin lỗi em nha, cái này thì thật sự không được.”
 
“?”
 
Nam sinh nọ cười cợt nhả, “Tuấn ca đang ngủ trong phòng học, nếu dám lại đánh thức chắc tụi anh bị ném xuống từ tầng 4 quá?”
 
“...”
 
“Nếu không phải vì Tuấn ca đang ngủ, tụi này việc gì phải trốn trốn núp núp ngoài hành lang? Ngộ nhỡ làm ồn chọc cậu ta tỉnh dậy, chắc chắn có thằng gặp xui.”
 
“...” Tần Khả khẽ thở dài một tiếng, đè xuống sự bực bội trong lòng, “Vậy khi nào anh ấy dậy?”
 
“Sau khi vào lớp chăng?”
 
“Cũng được, vậy phiền anh lát nữa bảo lại với anh ấy một tiếng, sau khi hết tiết em sẽ tới tìm anh ấy thông báo một chuyện.”
 
“Này e là không được.”
 
“...”
 
Thấy ánh mắt cô nhìn mình gần như sắp cô kết thành lưỡi dao, nam sinh nọ cũng hơi chút ngại ngùng.
 
Cậu ta gãi gãi sau gáy.
 
“Dựa theo thời gian, rất có khả năng Tuấn ca vừa dậy là trực tiếp đi luôn, cậu ấy không theo giờ lên lớp bình thường đâu.”
 
Tần Khả: “... Cho nên sau khi hết tiết em sẽ không gặp được anh ta?”
 
“Ừa.”
 
Tần Khả chậm rãi thở dài.
 
“Được rồi, em hiểu rồi, phiền anh tránh ra một chút.”
 
“?” Nam sinh vô thức làm theo, vẫn chưa phản ứng lại.
 
Tần Khả gật đầu với cậu ta tỏ ý cảm ơn, “Em tự vào gọi anh ta dậy.”
 
Nói xong, cô lách qua người cậu ta, đi thẳng vào phòng học.
 
Mấy nam sinh nghệt mặt nhìn nhau.
 
Mấy giây qua đi, một trong số đó hoàn hồn, quay cái cần cổ cứng ngắc sang hỏi:
 
“Em ấy vừa nói muốn làm gì cơ?”
 
“Hình như là...gọi Tuấn ca dậy?”
 
“...”
 
“...”
 
“Đệch mợ!”
 
Mấy nam sinh lấy lại tinh thần, khuôn mặt vặn vẹo vọt vào lớp học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận