Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 24:
 
Lúc nhận được điện thoại của Hoắc Cảnh Ngôn, Tần Khả cùng Cố Tâm Tình đã sắp đi tới cổng nam trường học.
 

“Thầy... Hoắc?”
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Khả thực sự hơi bất ngờ mà thoáng sửng sốt.
 
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười áy náy, “Trước khi tan lớp quên không bảo em ở lại một lát, giờ mới nhớ ra, thật xin lỗi. Bạn học Tần Khả, phiền em quay lại một lát được không? Về nội dung chương trình học buổi sau tôi vẫn còn một vài chuyện cần báo lại cho em, phiền em về dặn mọi người chuẩn bị.”
 
“Dạ, bây giờ ạ?”
 
“Ừ, tôi đang đứng ngoài cửa phòng học đa năng đợi em. Tất nhiên nếu em không tiện, chúng ta có thể hẹn vào lúc khác.”
 
“Không sao ạ,” Tần Khả đáp, “Giờ em qua ngay.”
 
“Ừ.”
 
“...”

 
Cúp máy, cất di động, Tần Khả nhìn sang Cố Tâm Tình, “Tâm Tình, hôm nay chắc tớ không về cùng cậu được rồi.”
 
“Hử?” Cố Tâm Tình nhớ lại xưng hô Tần Khả gọi với người ở đầu kia lúc bắt máy, cô không khỏi bất ngờ: “Là thầy Hoắc tìm cậu có việc à?”
 
“Ừ. Nói là có liên quan tới nội dung học buổi sau.”
 
“Vậy à, được rồi, tớ về một mình cũng không sao đâu.”
 
“Xin lỗi nhé.”
 
“Có gì đâu cơ chứ, cũng đâu phải lỗi của cậu.” Cố Tâm Tình không để bụng mà phất phất tay, sau đó quay người đi, vừa mới xoay được một nửa, như chợt nhớ ra chuyện gì, cô ngừng lại.
 
“Ế? Tiểu Khả, cậu cho thầy Hoắc số điện thoại lúc nào đấy?”
 

“...”
 
Tần Khả sững người, vẻ mặt cũng thoáng giật mình.
 
“Tớ chưa từng cho thầy ấy.”
 
Đừng nói là số điện thoại, hai người trước và sau khi tan học thậm chí còn không có nói chuyện riêng với nhau câu nào.
 
Cố Tâm Tình: “Hả? Vậy thầy Hoắc làm sao biết số điện thoại của cậu?”
 
“...” Ánh mắt Tần Khả dao động, sau đó lại lập tức nở nụ cười, “Chắc thầy hỏi thầy chủ nhiệm.”
 
“À à, cũng đúng, chỗ chủ nhiệm lớp có phương thức liên lạc của tất cả mọi người mà, tớ đúng là ngốc. Vậy tớ đi trước đây, ngày kia gặp lại ở trường nhé, Khả Khả!”
 
“Ừ, tạm biệt.”
 
Nhìn theo bóng dáng Cố Tâm Tình đi xa, nụ cười trên mặt Tần Khả nhạt dần.
 
Cô không khỏi nhíu mày.
 
——
 
Không biết vì sao, mặc dù đã cho Cố Tâm Tình một đáp án hợp tình hợp lý, nhưng trực giác cô vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
 
Thế nhưng dù nghĩ thế nào, chuyện đời trước đời này hỗn độn trộn lẫn vào nhau chỉ càng khiến lòng cô thêm loạn, không thể suy nghĩ được gì.
 
Cô lắc đầu, quẳng suy nghĩ rối rắm kia ra khỏi đầu, quyết định đi tìm Hoắc Cảnh Ngôn trước đã.
 
Tần Khả xoay người rời đi.
 
Ở nơi cô không nhìn thấy. Cố Tâm Tình vừa ra khỏi cổng nam, chợt dừng bước. Trước tấm bia đá cẩm thạch ngoài cổng nam trường trung học Càn Đức, có mấy bóng người đang đứng chắn đường.
 
Thấy Cố Tâm Tình một mình đi ra, Kiều Cẩn đứng cách đó gần nhất sửng sốt, “Ấy, cô bé, Tần Khả lúc nào cũng như hình với bóng với em đâu? Sao không thấy em ấy ra?”
 
Những học sinh bình thường ít nhiều gì đều sợ mấy nam sinh hay đi cùng Hoắc Tuấn, Cố Tâm Tình cũng không ngoại lệ.
 

Bị Kiều Cẩn hỏi chuyện, vẻ mặt cô không khỏi cứng ngắc, ánh mắt lộ chút bất an.
 
“Khả Khả... Khả Khả bị thầy Hoắc gọi đi giao bài tập về nhà rồi.”
 
“Hoắc Cảnh Ngôn gọi em ấy?”
 
Kiều Cẩn nghe vậy thì sửng sốt, nghiêng đầu qua nhìn Kiều Du, duỗi chân qua đá đá, “Mày thấy sao?”
 
“Thấy cái rắm, chắc chắn không có ý tốt lành gì.” Kiều Du nhíu mày, cậu ta mở miệng định nói gì đó, nhưng vẫn cố kỵ liếc nhìn Cố Tâm Tình một cái, trưng ra nụ cười qua loa có lệ, “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, em đi đi.”
 
“... Vâng.”
 
Cố Tâm Tình vội nắm chặt ba lô, bước nhanh đi.
 
Đợi cô đi rồi, Kiều Du mới tiếp tục nói.
 
“Em thấy, Hoắc gia bên kia sợ là thấy ra tay từ chỗ Tuấn ca không được, muốn ra tay từ chỗ khác.”
 
“Từ Tần Khả?”
 
Kiểu Cẩn ngây người, nhưng lại ngay lập tức bật cười, “Mặc dù nói đúng là Tuấn ca lần đầu đối xử với một cô gái tốt như vậy, nhưng có phải mày hơi coi trọng sức ảnh hưởng của Tần Khả đối với Tuấn ca quá không? Ít nhất theo tao thấy cô ta còn khuya mới thành lối đột phá của Hoắc gia đối với cậu ta được.”
 
“...”
 
Kiều Du im lặng vài giây, chau mày, bình tĩnh nói: “Em cũng không biết, có điều lời kia tốt nhất anh đừng phán sớm thế, kẻo có ngày đau mặt.”
 
Kiều Cẩn: “...”
 
Kiều Cẩn: “Rồi rồi, thế mày nói xem phải làm sao?”
 
“Chịu.” Kiều Du đá chân, “Đợi Tuấn ca ra thì báo một tiếng, xem cậu ta định làm gì.”
 
“Ờ, cũng chỉ có thể như vậy.”
 
*

 
“Những thứ cần chuẩn bị là những thứ này, phiền em thông báo lại với ba lớp.”
 
Ngoài phòng đa năng, trên thềm đá phủ kín ánh nắng nhu hòa của buổi ban trưa. Hoắc Cảnh Ngôn đứng một bên, mỉm cười ôn hòa nhìn Tần Khả, “Không có vấn đề gì chứ?”
 
“Vâng.” Tần Khả gật đầu, “Thầy yên tâm, em đã nhớ rồi.”
 
“Vất vả cho em rồi.”
 
“Là việc em nên làm mà.” Tần Khả lắc đầu, “Thầy đi về cẩn thận.”
 
“Ừ, em cũng thế.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn cười cười, khuôn mặt dịu dàng, anh khép lại giáo án, xoay người đi xuống bậc thang.
 
Đi được ba bốn bậc, tốc độ dưới chân chậm dần, cuối cùng anh dừng hẳn lại.
 
Ở bậc cao nhất, Tần Khả đang lật xem lại những việc mình ghi chép, như cảm giác được điều gì, cô ngẩng đầu lên. Vì nhìn về hướng sáng, cô không khỏi khẽ nheo mắt.
 
Hoắc Cảnh Ngôn thoáng trầm mặc.
 
Nhìn từ góc độ của anh, làn da cô trắng nõn, giống như ngọc dương chỉ mịn màng, ngũ quan tinh xảo hài hòa điểm xuyết trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn.
 
Ở độ tuổi đẹp nhất, toàn thân không nhìn ra chút tỳ vết. Lại thêm khí chất an tĩnh dễ chịu, không ra vẻ, tựa như một trang giấy tuyên thành trắng tinh lâu đời mà chất lượng tuyệt đỉnh: Khiến người ta lưu luyến không buông, thậm chí là muốn độc chiếm đem về vẽ họa, không biết ngày sau sẽ là một bức mỹ nhân đồ kinh diễm cỡ nào.
 
Chẳng trách Hoắc Tuấn lại thích cô.
 
Chỉ sợ lúc ban đầu chưa trầm mê quá sâu, nhưng càng về sau càng hãm sâu vào, không thể giãy thoát.
 
Hoắc Cảnh Ngôn có chút đau đầu, bật cười.
 
Tần Khả vô tội không hiểu sao mình lại bị cười, vì đời trước rất thân thuộc với người này, cho nên lúc này cô mở miệng cũng không cố kỵ quá nhiều, chỉ theo bản năng khó hiểu mà đặt câu hỏi: “Thầy cười gì vậy?” Hỏi xong cô mới sực tỉnh, vội vàng bổ sung thêm một tiếng, “Thầy Hoắc.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn không nhận ra thay đổi trong giọng nói của cô, anh vẫn tiếp tục mỉm cười, “Không có gì, nhớ tới một chuyện đau đầu thôi.”
 
Ngừng một lát, anh lại nói: “Nghe Tần Yên bảo, em với Hoắc Tuấn hình như rất thân thiết?”
 
“...”
 
Vẻ mặt Tần Khả chợt cứng lại, gật đầu. Do dự một lát, cô bèn dứt khoát nhân cơ hội này nói ra nghi hoặc trong lòng: “Thầy Hoắc, thầy và Hoắc Tuấn quen nhau ạ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Hử? Vì sao đột nhiên hỏi vậy?”

 
Tần Khả: “Mặc dù tính cách Hoắc Tuấn có chút cứng đầu, nhưng anh ấy sẽ không chủ động đi khiêu khích người khác, vì thế chuyện xảy ra trong buổi học hôm nay, khiến em thấy hơi lạ...”
 
“Xem ra, em thật sự hiểu rất rõ cậu ấy.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn cười.
 
Nói xong anh trầm mặc vài giây, rồi đột nhiên mở miệng nói sang chuyện khác: “Bức tranh trên lớp... làm sao em đoán được ngụ ý sáng tác của nó?”
 
Nghĩ một chút, rốt cuộc Tần Khả vẫn quyết định nói thẳng. Ở trước mặt Hoắc Cảnh Ngôn, cô thật sự không thể làm ra loại chuyện như cố ý bịa chuyện lừa gạt anh.
 
“Em thật sự rất thích bức tranh đó, nhưng mà ngụ ý sáng tác, kỳ thật là em... là một trưởng bối trong nhà nói cho em biết. Bức tranh này và người đó đều có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với em, vì thế em vẫn luôn ghi nhớ đến giờ.”
 
“...”
 
Nghe Tần Khả nói, Hoắc Cảnh Ngôn trầm mặc rất lâu, cuối cùng chợt cười vang.
 
“Em rất tốt, biết lõi đời mà không lõi đời, tôi rất thích. Một học kỳ sắp tới, thầy trò chúng ta nhất định sẽ hợp tác rất vui vẻ.”
 
Tần Khả thấy anh ta cười thì hơi ngơ ngác.
 
Hoắc Cảnh Ngôn lại nói: “Nếu em đã chịu nói thật, vậy tôi cũng có thể tiết lộ một vài chuyện vốn không nên nói cho em. Tôi với Hoắc Tuấn quả thật có quen biết.”
 
Tần Khả thoáng biến sắc, theo bản năng mở miệng hỏi.
 
“Vậy hai người có quan hệ gì?”
 
“...”
 
Hoắc Cảnh Ngôn khá ngạc nhiên nhìn Tần Khả. Anh đương nhiên có thể nhìn ra phản ứng thất thố của cô, chỉ là không nghĩ được là vì sao.
 
Nhưng anh cũng không đi sâu tìm hiểu, chỉ cười đáp, “Câu hỏi này, tôi thật sự không thể nói với em được. Nếu em thật sự muốn biết, sao không đi hỏi Hoắc Tuấn thử xem. Nếu cậu ấy chịu nói cho em, vậy tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa.”
 
Nói xong, Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười, xoay người rời đi.
 
Vì lời thừa nhận của Hoắc Cảnh Ngôn Tần Khả, tinh thần cô hốt hoảng, trống rỗng, không biết chính mình làm sao ra khỏi trường.
 
Ra tới cổng nam, bất chợt bị một bóng người chắn ngay trước mặt, lúc này cô mới sực hoàn hồn.
 
Tần Khả ngước mắt nhìn, đôi đồng tử co rút.
 
“Hoắc Tuấn...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận