Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 30:
 
“Khả Khả, dạo này có hơi bận, tớ vẫn chưa kịp liên lạc với bạn học thích hợp.” Cố Tâm Tình ở đầu dây bên kia áy náy nói xin lỗi, “Nhưng mà cậu yên tâm, cậu là thủ khoa đầu vào, thêm cả thành tích thi tháng lần này nữa, nhất định tớ sẽ tìm được công việc gia sư cho cậu.”
 

“Ừ, ok, cảm ơn cậu.”
 
Nghe Cố Tâm Tình đảm bảo chắc nịch, Tần Khả mới nhẹ nhàng thở ra.
 
Cô của trước kia ngay từ thời cấp hai đã sống rất hướng nội khép mình, nhưng Cố Tâm Tình thì khác, tính cách cô bạn này phóng khoáng cởi mở, trong số các học sinh khác cũng coi như dễ thân, lại còn quen biết không ít học sinh của các trường công lập.
 
Vì thế, sau khi nghĩ tới khả năng mình với Tần Yên và nhà họ Tần có thể xảy ra mâu thuẫn kịch liệt vì chuyện tranh suất thi học sinh giỏi toán, trước khi về nhà Tần Khả đã nhờ Cố Tâm Tình liên lạc tìm giúp một công việc gia sư.
 
“Mà Khả Khả này, giờ cậu đang cần tìm việc làm gia sư bán thời gian lắm à?”
 
Do dự một lát, Cố Tâm Tình dè dặt lên tiếng thăm dò: “Tối hôm nay cậu về, bọn họ ép cậu thật à?”
 
“Ừ.” Đáy mắt Tần Khả xẹt qua tia trào phúng, “Mẹ Tần Yên bảo, nếu tớ không nhường cơ hội này cho Tần Yên thì là tớ ích kỷ chỉ biết đến mình.”
 
“...”

 
Cố Tâm Tình ở đầu dây bên kia dường như nghẹn hồi lâu, mãi sau mới tức tối nói: “Cả cái nhà đấy sao lại không biết xấu hổ như vậy? Lúc trước cậu nói tớ còn tưởng cậu nghĩ nhiều... bọn họ, bọn họ quá đáng quá thể!”
 
Tần Khả âm thầm thở dài.
 
“Hôm nay Tần Hán Nghị đã lấy chuyện nuôi dưỡng ra ép buộc tớ, cho nên tớ phải mau chóng độc lập. Tớ nhớ nếu thắng trong cuộc thi kia sẽ có một món tiền thưởng, nhưng số tiền đó vẫn còn lâu quá, tớ sợ không đợi kịp, cho nên chỉ đành...”
 
Lời còn chưa dứt, Tần Khả khẽ nhíu mày.
 
“Tớ hiểu rồi.” Cố Tâm Tình giọng chắc nịch, “Cậu yên tâm, Khả Khả, nhất định tớ sẽ giúp cậu liên hệ với bên kia nhanh nhất có thể. Ít nhất để cậu sớm ngày độc lập, rời khỏi cái nhà đó, cách bọn họ càng xa càng tốt!”
 
“Làm phiền cậu.”
 
“Không sao, có tin gì tớ sẽ báo lại cậu đầu tiên!”
 

“Ừ.”
 
Cúp máy, Tần Khả tâm tình nặng nề đứng trước bệ cửa sổ hồi lâu rồi mới bỏ di động xuống trở lại bàn học.
 
Cô cầm lên cuốn lịch để bàn.
 
Ngày thứ Bảy cuối cùng của tháng này được cô dùng bút đỏ khoanh tròn lại, hôm đó chính là sinh nhật của Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Trải qua một tháng ở chung, dựa vào những hiểu biết của cô về thói quen cũng như sở thích của Hoắc Cảnh Ngôn ở đời trước, cô đã nhanh chóng gần gũi được với anh, nhưng về đời sống tình cảm cá nhân thì anh vẫn không hề đả động lấy một chữ.
 
Thầm đếm số ngày còn sót lại, Tần Khả nhíu mày, âm thầm hạ quyết tâm - cô không thể tiếp tục để mọi chuyện diễn ra thuận theo tự nhiên được nữa.
 
Cần phải tìm một cơ hội thích hợp để moi được lời từ chỗ Hoắc Cảnh Ngôn, có như thế mới có thể thay đổi kết cục đau buồn ngoài ý muốn mà người con gái anh yêu nhất gặp phải...
 
Nghĩ vậy, Tần Khả lại lấy di động ra, lên mạng tra tin tức hoặc những bài báo có liên quan tới nghệ thuật, lúc sau hai mắt cô chợt sáng lên.
 
Cô nhanh chóng soạn một tin nhắn, gửi cho Hoắc Cảnh Ngôn.
 
[Thầy Hoắc, cuối tuần này thầy có rảnh không ạ? Hai giờ chiều thứ Bảy Càn Thành có triển lãm mỹ thuật phong cách Gothic tại phòng trưng bày nghệ thuật. Các tác phẩm theo phong cách này tương đối lạ kỳ, em không dám đi một mình, cho nên, nếu thầy có thời gian em muốn mời thầy cùng tới tham quan triển lãm ạ.]
 
Sau khi gửi đi xong, Tần Khả bắt đầu ngồi đợi hồi âm, nhưng qua một lúc lâu mà di động vẫn im lìm không chút động tĩnh.
 
Tần Khả hết cách, chỉ đành bỏ di động lên bàn, tự đi lấy quần áo sạch vào phòng tắm tắm rửa.
 
Sau khi vào phòng tắm, đóng cửa, bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng nước rào rào.
 
Chừng hai phút sau.
 
Trong phòng Tần Khả chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, mà bên ngoài cửa bị khóa, ổ khóa chợt tối sầm lại.
 
Chìa khóa được cắm vào.
 
Có người nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng, Tần Yên lặng lẽ không tiếng động bước vào trong.
 
Sắc mặt cô ta có chút khó coi.
 

Vốn dĩ cô ta muốn tới chất vấn Tần Khả, rằng có phải Tần Khả bất luận thế nào cũng nhất quyết không chịu nhường cơ hội kia lại cho cô hay không, tới nơi lại nghe được tiếng Tần Khả khóa cửa phòng, vì thế cô ta mới cố tình chạy tới chỗ mẹ mình lấy chìa khóa nhà, cố tình vào ra oai phủ dầu với Tần Khả.
 
——
 
Cô ta phải cho Tần Khả biết: Hiện tại nó là đứa sống ăn bám ở nhà này, là cô nhi được ba mẹ cô có lòng thu dưỡng, đối với những yêu cầu của bọn họ, Tần Khả phải biết thức thời một chút mới tốt!
 
Kỳ thực Tần Yên cũng chẳng mấy xem trọng suất tham gia thi học sinh giỏi toán kia.
 
Bởi vì cô ta biết với thành tích học của mình sẽ chẳng mong lấy được cái giải thưởng gì, nhưng cô ta không cam tâm để suất thi này bị Tần Khả giành mất. Nhất là khi nghĩ đến Tần Khả còn có khả năng đạt giải, trong lòng cô ta càng thấy khó chịu.
 
Qua tối nay, cô cũng muốn cảnh cáo Tần Khả cách xa Hoắc Cảnh Ngôn một chút. Tài nguyên và nhân mạch bên chỗ Ngô Thanh Việt cô ta đã không thể lợi dụng được nữa, Hoắc Cảnh Ngôn chính là lựa chọn cuối cùng của cô.
 
Mà trong một tháng này, Tần Yên lại phát hiện thấy, quan hệ giữa Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn thế mà lại càng ngày càng thân thiết...
 
Vừa nghĩ tới chuyện này, Tần Yên lại không thể kiềm được cơn đố kỵ ghen ghét của mình mà gắt gao siết chặt lòng bàn tay.
 
Chỉ là sau khi vào phòng mới phát hiện, Tần Khả không có ở trong phòng mà đã vào phòng tắm.
 
Tần Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn cánh cửa phòng tắm một cái, sau đó quét mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng mặt không cảm xúc bước tới trước bàn học ngồi xuống.
 
Cô ta tiện tay thả chìa khóa lên mặt bàn, khoanh tay đứng dựa lên ghế, còn điều chỉnh tư thế đứng.
 
——
 
Cô phải cho Tần Khả biết, đến tột cùng ai mới là đứa con gái chân chính trong nhà, ai mới là chủ nhân thật sự.
 
Tần Yên đang trưng ra khuôn mặt vặn vẹo suy nghĩ xem đợi lát nữa Tần Khả ra mình phải uy hiếp nó thế nào, bất chợt nghe thấy chiếc di động để trên bàn khẽ rung lên.
 
Tần Yên nhíu mày nhìn sang.
 
Là một tin nhắn.
 
Tần Yên không hứng thú, đang định quay đi, chợt thân người khựng lại.
 
Cô ta quay phắt đầu lại, không thể tin được mà nhìn tin nhắn nọ.

 
Phía trên nơi đề tên người gửi hiển thị là ba chữ ‘Hoắc Cảnh Ngôn’.
 
Sắc mặt Tần Yên thoáng trầm xuống.
 
Cô nghĩ cũng không buồn nghĩ, lập tức cầm di động, ấn mở tin nhắn ra xem.
 
Nhanh như gió được lướt qua tin nhắn Tần Khả gửi đi, tiếp đến lại nhìn xuống phía dưới.
 
Hoắc Cảnh Ngôn trả lời rất thân thiết, hoàn toàn không lạnh nhạt xa cách như khi nói chuyện với cô.
 
[Tất nhiên là được. Mỹ thuật phong cách Gothic bị các nghệ thuật gia thời kỳ phục hưng đánh giá là thảm họa nghệ thuật, mọi rợ mà hoang đường, nhưng tôi lại không cho là vậy. Suy cho cùng là do nó bắt nguồn từ sớm, các tác phẩm không trải qua trau chuốt tỉ mỉ trái lại là điểm hấp dẫn của phong cách này. Nếu em thấy hứng thú, hôm đó tới triển lãm chúng ta có thể nói kỹ hơn.]
 
“...!”
 
Tần Yên xem đi xem lại tin nhắn nhiều lần, cẩn thận đọc từng chữ một, đến mức gần như có thể đọc thuộc nó. Ánh mắt cô ta giận dữ gần như vặn vẹo trừng về phía phòng tắm đang phát ra tiếng nước.
 
——
 
Lại thế nữa.
 
Lần nào cũng vậy, những thứ mà cô hao tâm tổn sức chật vật mãi mà không có được, lại bị Tần Khả dễ như bỡn mà lấy đi mất!
 
Rốt cuộc nó dựa vào cái gì! Nó chỉ là một đứa cô nhi cái gì cũng không có, Tần Khả có tư cách gì mà muốn tranh giành với cô?
 
Tần Yên tức đến phát điên.
 
Cô ta đứng dậy muốn xông vào phòng tắm chất vấn Tần Khả, chỉ là vừa mới bước được hai bước, như chợt nhớ tới điều gì, cô ta vội vàng dừng lại.
 
Cứng ngắc đứng tại chỗ hai giây, hận ý cùng sự vặn vẹo trong ánh mắt Tần Yên chầm chậm áp xuống.
 
Cô ta phức tạp nhìn chiếc di động của Tần Khả mình đang nắm chặt trong tay.
 
Chần chừ hồi lâu, cuối cùng Tần Yên cũng hạ quyết tâm.
 
——
 
Chất vấn không thể thay đổi được gì cả.
 
Hiện tại Tần Khả ở trường như cá gặp nước, chẳng qua chỉ dựa vào cái thành tích mà nó đạt được, cùng với sự bảo vệ của Hoắc Tuấn.
 
Nếu nó đắc tội Hoắc Tuấn...

 
Đáy mắt Tần Yên lộ ra ý cười hiểm độc.
 
Cô ta nhanh chóng bỏ di động của Tần Khả trở lại bàn, đặt đúng vị trí, sau đó chỉnh di động mình về chế độ im lặng, chụp hai tin nhắn trên màn hình lại.
 
Làm xong hết thảy, Tần Yên lại mở giao diện tin nhắn ra, đánh dấu tin nhắn mình vừa xem thành ‘chưa đọc’. Sau đó cô đặt ghế lại chỗ cũ, cầm chìa khóa lên lặng lẽ rời khỏi phòng.
 
Khi đóng cửa phòng, Tần Yên còn không quên dùng chìa khóa khẽ khàng khóa lại cửa từ bên ngoài.
 
——
 
Căn phòng yên tĩnh trở lại, tấm rèm cửa sổ dưới ánh đèn và màn đêm bên ngoài lặng thinh bất biến.
 
Tựa như chưa từng có ai tới qua.
 
*
 
Ngày hôm sau là thứ Sáu.
 
Buổi tối trước khi tan học, Tần Yên rảo bước leo lên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học dành riêng cho các lớp tinh anh, tới phòng học của lớp tinh anh khối 12.
 
Hành lang bên ngoài coi như khá yên tĩnh, chỉ có lác đác vài nam sinh dựa bên thành cửa sổ, nhìn sân bóng phía xa xa và nửa vầng trăng mông lung treo trên bầu trời đêm thành phố, cười đùa hoặc thấp giọng tán gẫu gì đó.
 
Trong trường Càn Đức, Tần Yên cũng khá nổi tiếng, cũng vì cô rất biết cách xây dựng hình tượng cho mình, cho nên dù là khối 12 cũng có không ít nam sinh quen biết cô.
 
Vì thế vừa trông thấy Tần Yên lên tới tầng trên, mấy nam sinh ngồi cách đó gần nhất liền chú ý thấy ngay.
 
Có người cười cười nói: “Tần Yên, lại tới tìm Tuấn ca à? Hiếm ghê nhỉ, học kỳ này hình như chẳng thấy em mấy.”
 
Tần Yên vén tóc mai ra sau tai, dịu dàng mỉm cười.
 
“Chào các anh. Đúng là em tới tìm Tuấn ca có chút việc, phiền anh gọi anh ấy ra giúp em một lát nhé?”
 
“Anh cũng muốn giúp lắm, học muội Tần Yên, nhưng mà Tuấn ca không có chịu nghe anh.” Nam sinh nọ cười nói.
 
“Làm phiền anh nói với anh ấy, rằng...”
 
Ánh mắt Tần Yên lóe lên, đáy mắt nổi lên hàn ý.
 
Cô cúi đầu cười lạnh.
 
“Chuyện mà em muốn nói với anh ấy, có liên quan tới cả học muội Tần Khả ở lớp tinh anh khối 10, và thầy Hoắc Cảnh Ngôn dạy lớp thưởng thức nghệ thuật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận